Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 162: Không cách nào biết




Tạ Thiên Ngưng có chút chống đỡ không được lời cầu khẩn của Ôn Minh, những năm gần đây, ông đối với cô cũng không tệ, nhưng chuyện này, cô cảm thấy mình thật sự không thể giúp.

"Bác Ôn, không phải cháu không muốn giúp Bác, mà cháu căn bản không thể giúp được. Cháu cùng ngân hàng Thiên Tường một chút quan hệ cũng không có, Bác cảm thấy chủ tịch ngân hàng Thiên Tường sẽ vì mấy câu nói của cháu mà thay đổi sao? Đó là điều không thể, tập đoàn Ôn thị là tâm huyết của ba cháu, nếu như có thể, cháu cũng không muốn nhìn thấy nó phá sản, nhưng con khỉ nhỏ nói rồi, Ôn thị trừ phá sản, không có đường khác có thể đi, cho nên cháu không thể không tiếp nhận thực tế."

"Thiên Ngưng, cháu cũng chưa thử qua, làm sao biết không được? Không bằng như vậy đi, hôm nào không bằng hôm nay, bây giờ chúng ta hãy đi gặp chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, có được không?" Ôn Minh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nguy cơ của Ôn thị, căn bản còn lại cũng không quản nhiều..

Chỉ cần nguy cơ Ôn thị được giải quyết, những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn, nếu như nguy cơ Ôn thị không thể giải quyết, những chuyện khác cũng sẽ hỏng bét.

"Bác Ôn, cháu không phải là không nguyện ý thử, mà là cháu biết rõ, cháu không hề có quan hệ với ngân hàng Thiên Tường, đi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa cháu cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người của Ôn gia, cháu chỉ muốn nghĩ tới cuộc sống của mình."

Ôn Minh nghe lời này, dưới tình thế cấp bách, trực tiếp quỳ xuống cầu khẩn, "Thiên Ngưng, Bác Ôn quỳ xuống van xin cháu, cháu hãy đi thử một lần, có được không?"

Tạ Thiên Ngưng bị dọa sợ, vội vàng dìu ông dậy, " Bác Ôn, Bác đang làm gì vậy, Bác mau đứng lên đi!"

"Trừ phi cháu đáp ứng ta, nếu không ta tuyệt không…. Thiên Ngưng, cháu hãy đến ngân hàng Thiên Tường một chuyến, đi gặp chủ tịch ngân hàng, giúp ta một chút, có được hay không?"

"Này ——"

Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy cha mình quỳ xuống cầu khẩn như vậy, trong lòng rất khó chịu, liền phóng tới, cường thế kéo ông lên, bực tức nói: "Ba, cô ta không giúp coi như xong, cần gì phải quỳ xuống cầu xin? Hơn nữa, chủ tịch ngân hàng Thiên Tường chưa chắc đã đồng ý gặp cô ta!

Lâm Thục Phân cũng rất tức giận, cảm thấy Ôn Minh quỳ xuống cầu xin như vậy rất mất thể diện, cũng kiêu ngạo giễu cợt mấy câu, "Ông còn muốn cầu xin cô ta, hiện tại cô ta hận không thể khiến tập đoàn Ôn thị lập tức phá sản, làm sao có thể giúp chúng ta? Vừa đến đã tỏ vẻ ngạo mạn, cô ta cho rằng mình là ai?"

Ôn Minh đang đem hết toàn lực thỉnh cầu Tạ Thiên Ngưng giúp đỡ, thế nhưng hai người kia lại liên tiếp làm hỏng chuyện của ông, nhất là Lâm Thục Phân, không kiềm chế được tức giận, ông liền cho Lâm Thục Phân một cái bạt tai, hơn nữa còn đánh rất mạnh.

Bốp ——

Cái tát vang dội, đem toàn bộ người ở đó giật nảy mình, khiếp sợ.

Lâm Thục Phân lấy tay che má bị đánh, từ từ ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn Ôn Minh, quả thật không thể tin được ông sẽ động thủ đánh bà, "Ôn Minh, ông, ông đánh tôi, ông lại vì cô ta mà đánh tôi?"

"Chẳng lẽ bà không cảm thấy mình đáng đánh sao?" Ôn Minh đánh Lâm Thục Phân một cái, tức giận chẳng những không có tiêu, ngược lại càng tăng lên, giận đến muốn nổ tung.

Ôn Thiếu Hoa kiểm tra mặt của Lâm Thục Phân, thấy má sưng phồng lên, khóe miệng còn có vết máu, khiến hắn rất bất mãn, khiển trách: "Ba, tại sao ba có thể ra tay đánh mẹ như vậy?"

"Hôm nay, chúng ta có chuyện phải cầu xin Thiên Ngưng, nhưng nhìn lại thái độ của các người đi, này giống đang cầu xin sao? Ta đã nói rồi, nếu như hai người không khống chế được miệng của mình, vậy thì cút. Có phải các người thật sự muốn tập đoàn Ôn thị phá sản mới vui vẻ hay không, có phải muốn đến ven đường ăn xin mới cam tâm hay không?"

Ôn Minh sắc bén quát mắng, khiến Lâm Thục Phân không dám mạnh miệng nửa câu, không thể làm gì khác hơn là thưa dạ cúi đầu, cũng không nói câu gì, cố gắng nhịn tức giận trong lòng, nhưng hận ý đối với Tạ Thiên Ngưng càng ngày càng mạnh, càng thêm chán ghét.

Vì tập đoàn Ôn thị, bà nhịn.

Ôn Thiếu Hoa cũng không nói thêm gì nữa, đỡ Lâm Thục Phân ngồi xuống một bên, sau đó đi lấy nước đá chườm vết thương cho bà.

Tạ Thiên Ngưng thấy hết chuyện này, đột nhiên có chút tự trách, vốn là một gia đình hạnh phúc, bởi vì cô mà biến thành như vậy.

Cũng được, cứ giúp bọn họ một lần cuối cùng thôi.

"Bác Ôn, cháu đồng ý Bác đến ngân hàng Thiên Tường một chuyến, nhưng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường có đồng ý gặp cháu hay không, vậy coi như chuyện này không liên quan đến cháu."

"Tốt, chỉ cần cháu đồng ý đến ngân hàng Thiên Tường một chuyến là tốt rồi. Dù sao hôm nay đã tới, không bằng chúng ta đi luôn, có được hay không?" Ôn Minh hiện tại chỉ muốn lấy lòng Tạ Thiên Ngưng, để cho cô giúp một tay giải quyết nguy cơ của Ôn thị, nghe thấy cô đồng ý, ông cực kỳ vui mừng, ôn tồn nói với cô.

Tạ Thiên Ngưng không có lập tức đồng ý, mà hỏi thăm ý kiến Phong Khải Trạch trước, "Con khỉ nhỏ, chúng ta bây giờ đến ngân hàng Thiên Tường, được không?"

Phong Khải Trạch cười nhạt một tiếng, lấy tay nhẹ nhàng nắm lại cổ áo của cô, cưng chiều nói: "Em nói cái gì chính là cái đó, đều nghe lời em."

"Em biết ngay mà, anh tốt nhất, hì hì!" Cô cười sáng lạn nhìn anh, còn có chút làm nũng.

"Đối với em, anh đương nhiên là tốt nhất, tốt nhất thiên hạ."

Ôn Thiếu Hoa thấy hai người kia thâm mật, giận đến cắn răng nghiến lợi. Mặc dù hắn trong lòng không ngừng tự với mình, mười năm tình cảm Tạ Thiên Ngưng đối với hắn không phải giả, không thể nào nói không có là không có, nhưng giờ khắc này, thấy một màn như vậy, hắn bắt đầu có chút tin tưởng, Tạ Thiên Ngưng đã không còn thương hắn.

Điều này khiến hắn rất tức giận, hận không được xông lên, tách hai bọn họ ra.

Nhưng hắn không thể làm vậy, hôm nay chuyện quan trọng nhất là giải quyết nguy cơ của Ôn thị, những thứ khác sau này hãy nói.

Ôn Minh đã đạt được mục đích, lúc này đã không chờ được nữa, vội vàng mở cửa, ôn tồn nói: "Đã như vậy, chúng ta hãy xuất phát luôn đi, ta và các cháu cùng đi."

"Xe của tôi chỉ chở một mình Thiên Ngưng thôi, ông muốn đi, thì đi xe của mình đi." Phong Khải Trạch đứng bất động, đem chuyện nói cho rõ ràng, sau đó ôm Thiên Ngưng đi ra cửa.

Lời này khiến Ôn Minh có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười, ha ha cười trả lời, "Được, tự ta đi."

Tạ Thiên Ngưng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ở đáy lòng thở dài một cái, không muốn nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cùng Phong Khải Trạch đi ra ngoài.

Bây giờ Ôn gia, đã không còn là Ôn gia mà cô biết nữa, tất cả đã thay đổi, ngay cả người cũng không ngoại lệ, cái gì cũng thay đổi, khiến cho người ta có chút không cách nào hiểu được bọn họ.

Chẳng lẽ Ôn thị nguy cơ khiến tính tình bọn họ cũng thay đổi sao?

Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng trực tiếp đẩy tới chỗ cạnh ghế lái, sau đó mình ngồi vào ghế lái, lập tức khởi động xe, tính toán đi.

Nghe được thanh âm khởi động xe, cô lập tức gọi lại, "Con khỉ nhỏ, chờ một chút."

"Chờ cái gì? Không cần vì người của Ôn gia mà phiền não quá nhiều, bọn họ không đáng giá, hơn nữa em cũng không có bất kỳ nghĩa vụ nào vì bọn họ mà nghĩ quá nhiều. Anh dám cam đoan, lần này đi ngân hàng Thiên Tường, sẽ không có thu hoạch gì, không ai nguyện ý tốn tiền đi nuôi người khác cả đời." Anh có chút không vui, trong lòng cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Ôn gia, nhưng vì cô, anh coi như không muốn, cũng phải đi theo. Anh cũng không yên tâm để cho cô một mình cùng người của Ôn gia ở chung một chỗ.

"Dù sao cũng phải đi, chờ một chút xem Bác Ôn có đi xe không, nếu như không có, chúng ta hãy chở Bác ấy đoạn đường, cũng không sao." Cô giải thích đơn giản, sau đó đem cửa kính kéo xuống, nhìn vào cửa chính Ôn gia, chờ người ở bên trong ra.

Ôn Minh rất ít lái xe, thậm chí có thể nói là không biết lái xe, hôm nay không thể làm gì khác hơn là bảo Ôn Thiếu Hoa lái xe chở ông đi, "Thiếu Hoa, con lái xe chở ta đến ngân hàng Thiên Tường một chuyến."

"Con không đi." Ôn Thiếu Hoa tức giận cự tuyệt, ngồi ở chỗ đó giúp Lâm Thục Phân chườm khăn lạnh, căn bản không có ý định đi ngân hàng Thiên Tường.

Đến ngân hàng Thiên Tường chẳng những phải xem sắc mặt người, còn phải xem Tạ Thiên Ngưng cùng tên đàn ông khác ân ân ái ái, hắn không chịu nổi.

"Không đi cũng phải đi, lúc này con còn giở tính khí Đại Thiếu Gia ra à? Nếu chuyện này cũng làm không xong, thì đừng nói đến Đại Thiếu Gia Ôn gia, mà chính là một tên ăn xin. Đi." Ôn Minh cường thế hạ lệnh, muốn Ôn Thiếu Hoa phải đi.

Ôn Thiếu Hoa dứt khoát không để ý tới ông, tiếp tục chườm khăn lạnh cho Lâm Thục Phân.

Lâm Thục Phân suy nghĩ một chút, liền kéo tay của hắn, khuyên: "Thiếu Hoa, đi đi, chúng ta cùng đi, đi xem chủ tịch ngân hàng Thiên Tường rốt cuộc có đồng ý gặp Tạ Thiên Ngưng hay không? Nếu như gặp, vậy thì Ôn thị tập đoàn có thể được cứu, thì đúng là chuyện đáng vui mừng. Nếu như không đồng ý gặp, chúng ta có thể chê cười Tạ Thiên Ngưng, hả hê lòng dạ, đi, ta cũng sẽ đi."

Ôn Minh lo lắng Lâm Thục Phân đi lại không biết tốt xấu, liền ngăn cản, không để cho bà đi, "Bà không được đi."

"Tôi không thể không đi, tôi ngược lại muốn nhìn Tạ Thiên Ngưng có phải nhân vật lợi hại hay không, có thể khiến chủ tịch ngân hàng Thiên Tường lộ diện?"

"Lâm Thục Phân, tôi cảnh cáo bà, nếu như bà còn dám hư chuyện của tôi, tôi liền ly hôn với bà."

"Ông yên tâm, chuyện trước khi có đáp án, tôi tuyệt đối sẽ không nói một câu. Thiếu Hoa, chúng ta đi." Lâm Thục Phân không thèm để ý tới Ôn Minh, kêu Ôn Thiếu Hoa một tiếng, sau đó đi tới cửa.

Ôn Thiếu Hoa thâm trầm nhìn Ôn Minh một cái, không nói thêm gì, trực tiếp đi theo Lâm Thục Phân ra khỏi cửa.

Ôn Minh nặng nề thở dài một cái, tiếp cũng đi theo.

Tạ Thiên Ngưng thấy cả nhà Ôn gia đi ra, trong lòng liền hiểu rõ bọn họ sẽ tự mình lái xe, liền lạnh nhạt nói: "Con khỉ nhỏ, chúng ta đi thôi."

Phong Khải Trạch cũng không quay lại nhìn, trực tiếp lái xe đi, trừ Tạ Thiên Ngưng ra, người còn lại căn bản cũng không lọt vào mắt của anh.

Ôn Thiếu Hoa đi ra sau, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe thể thao từ trước mặt hắn lái đi, trong lòng càng thêm rối loạn.

Cho tới bây giờ, hắn đã không còn hoài nghi bạn trai Tạ Thiên Ngưng là giả, còn có thân phận của anh ta, tất cả giống như đều là sự thật, không giống như đang diễn trò.

Người này rốt cuộc là ai, lại có tài lực cùng thực lực như vậy?

Lâm Thục Phân mặt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, trong lòng đối với cô là mười phần không hài lòng. Bà rất ghét cô ở trước mặt bà tỏ vẻ khoan dung độ lượng.

Ôn Minh cũng không nghĩ quá nhiều, thấy Tạ Thiên Ngưng đã lên đường, vì vậy thúc giục: "Mau lên xe."

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa dừng lại tất cả suy nghĩ trong đầu, đuổi xe chiếc xe thể thao kia, cũng không để ình nghĩ quá nhiều, hơn nữa không ngừng điều chỉnh suy nghĩ, coi như là lừa mình dối người, cũng không nguyện ý hạ thấp bản thân mình.

Hắn cũng không tin Tạ Thiên Ngưng thật sự có thể tìm được một tên đàn ông ưu tú như vậy.