Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 243: Ông Chồng Trợ Lý




Vì bị tập đoàn Phong thị uy hiếp, Phong Khải Trạcch thuê vệ sĩ thì ai cũng kiếm cớ từ chối, ngay cả người giúp việc cũng thế.

Thím Chu dọn bữa tối lên xong, sắc mặt nặng nề đứng bên cạnh, muốn nói nhưnh lại thôi, không dám nói ra.

Phong Khải Trạch đã sớm phát hiện ra sự khác thường, trực tiếp hỏi, "Thím Chu, bác có việc gì muốn nói sao."

"Tiên sinh ——" thím Chu buồn rầu, cúi đầu, không biết nên mở miệng như thế nào.

"Thím Chu có việc gì quan trọng không, bác cứ nói ra đi." Tạ Thiên Ngưng hiền hoà hỏi, trong lòng biết rõ tình trạng bây giờ.

Vệ sĩ và người giúp việc rối rít bỏ việc, chắc thím Chu cũng vậy.

"Tiên sinh, phu nhân, đây là lần cuối cùng tôi làm việc cho hai người, tôi phải đi thôi, nếu như tôi không đi, con trai của tôi sẽ không thể tiếp tục đi học, chống tôi sẽ bị đuổi việc, em tôi cũng sẽ thất nghiệp, thành thật xin lỗi hai người."

"Là do Phong Gia Vinh làm à." " Đới Phương Dung đã không muốn ăn cơm, đặt chén đũa xuống, nghĩ đến những việc làm quá đáng của Phong Gia Vinh, trong lòng tràn đầy tức giận. Một người đàn ông mà một chút độ lượng cũng không có, thật không đáng là đàn ông nữa mà, đúng là loại người cặn bã.

"Thật xin lỗi, tôi không còn cách nào khác, thành thật xin lỗi." Thím Chu chỉ nói xin lỗi, đáp án rất rõ ràng, chính là do Phong Gia Vinh giở tò.

"Cái tên Phong Gia Vinh đáng chết, không làm những chuyện quang minh chính đại, mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép buộc người ta, đúng là loại người cặn bã mà."

"Mẹ, đừng tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó." Tạ Thiên Ngưng khuyên bà, không muốn bà tức giận thêm, ngoài mặt thật bình tĩnh, giồng như không lo sợ tìng trạng bây giờ.

"Mẹ tức giận cũng không sao, con không tức giận là tốt rồi, con phải giữ tâm trạng ổn định, biết không" " Đới Phương Dung mặc dù còn chưa hết giận, nhưng nghe Tạ Thiên Ngưng khuyên, cũng không tức giận nữa.

"Yên tâm, con sẽ không tức giận, hơn nữa cũng không có gì đáng tức giận , dù sao mọi chuyện đều đúng theo dự tính, có điều con còn lo hơn, chính là bị chủ căn nhà này đuổi chúng ta đi."

"Không có chuyện đó đâu, theo mẹ được biết, căn nhà này không liên quan đến Phong gia. Mẹ từng nghe Đường Phi và Phong Gia Vinh nói không thể điều tra được thông tin về ngôi nhà này, Khải Trạch, rốt cuộc căn nhà này là của ai" "

"Của tôi." Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời, không giải thích gì thêm, nghiêm túc nói với thím Chu: "Thím Chu, bác cứ tiếp tục làm việc, tôi đảm bảo con trai bác vẫn có thể tiếp tục đi học, chồng bác sẽ không bị đuổi việc, còn em bác cũng sẽ không thất nghiệp."

"Tiên sinh, có thật không" " Thím Chu còn chút chần chừ, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Tôi nói được là được, chỉ cần bác làm việc tốt, tôi bảo đảm gia đình bác sẽ không có chuyện gì. Tất cả người giúp việc đều đi, chuyện gì cũng phải do bác phụ trách, cho nên tôi sẽ trả thêm tiền lương cho bác."

"Cám ơn tiên sinh, vậy tôi có việc phải làm, mọi người cứ từ từ dùng cơm." Nét sầu não trên mặt Thím Chu biến mất, bà cười rất vui vẻ, hăng hái đi làm việc.

Trả thêm tiền của người giúp việc cho bà, một tháng tiền lương trước kia của bà đã đủ học phí một năm của con và chi phí sinh hoạt rồi, tốt như vậy, còn muốn đi đâu nữa"

Đới Phương Dung không tin nỏi, nghi ngờ hỏi: "Khải Trạch, con làm cách nào đối phó với Phong Gia Vinh" đây không phải là chuyện đơn giản, không phải ngoài cứ nói là có thể giải quyết."

"Không chỉ nói, mà là làm." Phong Khải Trạch tà mị cười cười, trong mắt có vài tia đắc ý.

"Con định làm gì" "

"Dì sẽ biết nhanh thôi. Ăn cơm đi, đừng nói về vấn đề này nữa, không có việc gì lớn đâu."

“ Đây không phải là vịêc lớn, vậy cái gì mới lớn." Đới Phương Dung vẫn không hiểu, không biếtchuyện gì đang xảy ra, bởi vì không biết, cho nên mới nóng lòng.

Bà không muốn cuộc sống mới bắt đầu của bà lại bị Phong Gia Vinh làm hỏng.

Tạ Thiên Ngưng gắp một miếng thịt cho vào trong chén của bà, ôn hòa nói: "Mẹ, ăn cơm đi anh ấy nói không phải là vấn đề lớn, vậy thì nhất định không phải là vấn đề lớn, chúng ta phải tin tưởng anh ấy."

"Được, ăn cơm ăn cơm, con đó, phải ăn nhiều vào, đừng chỉ ăn như mèo, còn phải chú ý đứ nhỏ trong bụng."

"Con biết rồi ."

Sau khi ăn xong, Phong Khải Trạch ngồi trong phòng làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình mày tính, vẻ mặt trầm tư, không nhúc nhích.

Tạ Thiên Ngưng rót một ly trà, đi tới, đặt trên bàn, dịu dàng nói: "Uống chút trà đi, nó tốt cho sức khỏe đó. Em không cho anh uống cà phê đâu, vì cà phê không tốt cho cơ thể."

"Có vợ thật là tốt." Anh hạnh phúc cười, sau đó cầm cái ly, uống một hớp nhỏ, không nhìn vào máy vi tính nữa, mà là nhìn cô, quan tâm hỏi: "Bây giờ là lúc nghỉ trưa, sao em không nghỉ đi" "

"Ta muốn ở với anh, một mình không ngủ được, huống chi anh đang tìm biện pháp ứng phó với Phong Gia Vinh, em muốn cùng anh đối mặt với khó khăn, em muốn giúp anh." Cô không muốn tất cả áp lự đều đè lên người anh, cô muốn chia sẻ với anh, như vậy anh sẽ thoải mái hơn.

"Đây không phải chuyện khó khăn, em nghĩ quá nhiều rồi. Anh chuẩn bị chuyển tất cả cổ phần sang tên em, để em trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phong thị, sau đó tập họp Hội Đồng Quản Trị, đổi mới Chủ tịch hội đồng quản trị, để cho em lên làm."

"Con khỉ nhỏ, anh muốn em làm Chủ tịch hội đồng quản trị hả?" không thể được, em không làm được, anh làm đi, dù sao cũng là công ty lớn, thật sự em không được." Cô có năng lực như thế nào cô biết rõ, làm chức thư kí hay quản lí gì đó thì cô còn làm được, nhưng một bứơc nhảy lên chức Chủ tịch, vậy thì giống như mèo mù vớ cá rán, nhưng cái gì cũng không hiểu.

"Không phải còn có anh sao, em sợ cái gì" " anh nhéo mũi cô, lộ rõ sự cưng chiều.

"Em biết anh sẽ giúp em, nếu đã như vậy, thì cần gì phải phiền phức như vậy, anh cứ trực tiếp làm cổ đông lớn nhất của Phong thị, rồi làm chủ tịch hội đồng quản trị luôn đi, chẳng phải tốt hơn sao"

"Mặc dù anh và Phong Gia Vinh đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng dù sao vẫn là cha con, nhưng vẫn còn quan hệ máu mủ, nếu như để anh làm Chủ tịch, mà người xưa vẫn nói là soán chính đoạt quyền đấy, sợ rằng mọi người chỉ trích, nhưng nếu đổi lại là em, như vậy sẽ ít bị chỉ trích hơn. Em yên tâm, đây chỉ là tạm thời, anh bảo đảm, chỉ cần Phong Gia Vinh vừa rời đi vị trí Chủ tịch này, ông ta sẽ lập tức sẽ đến chỗ chúng ta thoả hiệp, đến lúc đó chúng ta chỉ cần nghĩ nên làm như thế nào, có lẽ lúc đó anh sẽ trả lại chức chủ tịch cho ông ta, sau khi xác định ông ta không làm hại đến em."

Anh cũng không muốn lấy cái công ty đó, mặc dù có nhiều quyền lợi, nhưng rất gò bó, rất bận rộn, nếu như vậy, không bằng cho người khác làm, anh chỉ cần hưởng cổ tức là được rồi.

"Con khỉ nhỏ, thật ra thì anh căn bản cũng không muốn hạ Phong Gia Vinh, nếu như ông ấy không làm những chuyện quá đáng, anh cũng không dộng đến ông ấy, đúng không" " cô cảm nhận được tâm tư của anh, vì vậy nói ra.

Nếu như anh thật sự muốn vị trí Chủ tịch Phong thị, thì anh đã sớm đoạt lấy, không cần đợi đến bây giờ, chỉ có thể nói do bị bức quá đáng nên anh anh mới làm như vậy.

"Anh phát hiện em ngày càng hiểu anh đó nha." Anh kéo cô lại gần mặt anh, mỉm cười nhìn cô, bởi vì cô hiểu anh mà cảm thấy vui mừng.

Trên thế giới này khó tìm nhất chính là một người hiểu mình, anh thật may mắn, khi tìm được một người không chỉ hiểu anh, mà còn là vợ anh.

"Đương nhiên, em rất nỗ lực để học quyển sách này đó nha, anh có biết không, anh là quyển sách khó hiểu nhất đấy" cô hài hước nói, sau đó dùng tay đi bóp mũi anh, học theo động tác anh kàm với cô.

"Không phải ai cũng có thể đọc hiểu anh đâu, hơn nữa cũng phải xem anh có đồng ý để cho đối phương đọc hiểu hay không. Thật sự thì anh cũng không muốn hạ Phong Gia Vinh, mặc dù anh rất ghét ông ta, nhưng anh càng không muốn chính mình mỗi ngày đều sống trong đống tài liệu, cứ như vậy thì anh sẽ không có nhiều thời gian cho em và con, cho nên lần này hạ bệ Phong Gia Vinh chỉ là tạm thời, dạy dỗ ông ta một chút, cho ông ta biết chúng ta không phải dễ chọc, cũng cho ng ta biết, rốt cuộc ai mới là nắm trong tay tất cả.".

Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ một chút, trong lòng còn có chút hi vọng, nặng nề hỏi: "Con khỉ nhỏ, ba anh không thể tiếp nhận em sao" "

Nếu như Phong Gia Vinh đón nhận cô, thì những chuyện này cũng không xảy ra.

Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, mang theo một chút giễu cợt, đáp: "Anh hiểu ông ta rất rõ , lòng tham không đáy, nếu em không mang lại lợi ích cho ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận em. Nói đến đây anh vẫn thấy lạ, anh hiểu Phong Gia Vinh, ông ta nhất định đã điều tra tất cả thông tin về tài sản cá nhân của em, chuyện em có mười tỷ ông ta không thể nào không biết, nếu biết rồi, sao ông ta vẫn không chấp nhận em" "

Phong Gia Vinh đem lợi ích đặt lên trên tất cả, không có chuyện ông ta sẽ bỏ qua số tiền này, cho nên ông ta sẽ mau chóng tiếp nhận Thiên Ngưng là con dâu mới đúng.

Chuyện này anh không thể hiểu nổi.

"Có lẽ mười tỷ này ông ấy coi nó không lớn chăng." Cô suy đoán, nghĩ đến chuyện mình có số tiền này thật lòng cảm thấy ấm áp, bởi vì đó là do ba cô để lại cho cô.

"Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, Phong Gia Vinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, anh cũng chưa biết nguyên nhân cuối cùng của ông ta" "

Nhìn anh rầu rỉ không nghĩ ra, cô nắm tay anh, khuyên, "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, cứ theo kế hoạch của anh mà làm đi."

"Cũng đúng, cứ theo kế hoạch. Bây giờ anh chuyển tất cả cổ phần sang tên em, sau đó thông báo ọi người biết, ngày mai tập họp Hội Đồng Quản Trị, em phải tham gia." Phong Khải Trạch nói là làm, mười ngón tay lướt trên bàn phím, lưu loát xử lý mọi chuyện.

"Cái gì em củng không biết hết, đi cũng không biết nói gì, hơn nữa em sẽ rất hồi hộp ." Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến chuyện tham gia Hội Đồng Quản Trị, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Chưa đi mà đã khẩn trương như vậy, nếu như thực sự đi thì chẳng phải sẽ khẩn trương hơn nữa sao.

Anh nói: "Yên tâm đi, em chỉ cần đến ngồi là được rồi, còn lại tất cả giao cho ông chồng trợ lý này giải quyết. Đừng khẩn trương, vì đứa bé, em phải giữ tâm trạng ổn định, biết không" "

"Được, tất cả giao cho anh, em sẽ làm một Nữ Vương tạm thời."

“Em đi nghỉ trưa đi, mọi chuyện giao cho anh làm là được, nghe lời." Anh dỗ cô đi ngủ, không muốn cô phải mệt mỏi.

"Được." Vì đứa bé mà suy nghĩ, cô không làm phiền anh nữa, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.

Vợ của anh thật biết nghe lời.