Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 246: Tranh Giành Người Yêu




Lúc này Phong Gia Vinh cũng không còn phẫn nộ như ban nãy, ngồi xuống, cố gắng hít hở thật sâu, đè nén tức giận trong lòng, cố gắng để tâm tình ổn định nói, "Được lắm, vừa rồi mày muốn ra điều kiện phải không, nói đi, điều kiện là gì?"

Phong Khải Trạch cảm thấy khá hài lòng về thái độ của ông ta, cuối cùng thì cũng có thể an tâm thư thái nói chuyện, "Điều kiện của tôi rất đơn giản, không được can thiệp vào cuộc sống của tôi, không được nhắm vào cô ấy, không được trút giận lên đầu đứa bé, rất đơn giản phải không."

"Nói đi nói lại, mày vẫn muốn tao chấp nhận Tạ Thiên Ngưng làm con dâu, có đúng không?"

"Sai, chuyện ông có chấp nhận cô ấy hay không, không quan trọng, quan trọng là ông không được phá hoại cuộc sống của tôi. Chỉ cần ông không can thiệp cuộc sống của tôi, ông muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của ông, cũng không đe dọa những gì ông đang có."

"Chỉ cần ông làm theo yêu cầu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ông." Phong Gia Vinh vẫn không nhượng bộ, tầm mắt lần nữa rơi vào bụng Tạ Thiên Ngưng, chú ý tới đứa bé kia.

Ông ta muốn đào tạo một người nối nghiệp ông ta, một người biết nghe lời.

Phong Khải Trạch biết ông ta đang nghĩ cái gì, một tay kéo Tạ Thiên Ngưng vào trong ngực, một tay đặt lên trên bụng cô, vuốt ve sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, nghiêm túc nói: “Ông đừng mơ tưởng đến nó, tôi tuyệt đối không để ông nuôi dưỡng nó, biến nó thành con rối trong tay ông."

"Nói là con rối thật khó nghe, tao chỉ muốn đào tạo nó thành người nối nghiệp xuất sắc thôi."

"Trong lòng ông đang nghĩ gì,chẳng lẽ tôi không biết sao, cái gọi là người nối nghiệp so với con rối cũng chẳng khác gì."

"Phong Khải Trạch, tao đã nhượng bộ mày lắm rồi, mày đừng nên ép buộc tao." Phong Gia Vinh lại bắt đầu nóng nảy, bởi vì chuyện không phát sinh theo đúng ý ông, cho nên tức giận, tất nhiên đã quên ai đang nắm đằng chuôi.

"Cái này mà gọi là nhượng bộ sao? Nếu như ông coi đây là nhượng bộ lớn nhất của ông, giữa chúng ta không cần nói nhiều nữa, mời ông trở về. Cuộc họp Hội Đồng Quản Trị sẽ được tổ chức đúng thời gian, chuyện thay Chủ tịch hội đồng quản trị mới chắc sẽ sớm được tiến hành thôi." Anh liền cảnh cáo.

Đó mà gọi là nhượng bộ lớn nhất à, thật ra thì nó cũng chẳng thay đổi gì cả. Lại còn si tâm vọng tưởng anh sẽ thỏa hiệp sao, đừng có hòng.

"Mày vì một con đàn bà mà đối xử với tao như thế? Đừng quên, nếu như không nhờ tao, mày cũng sẽ không có ngày hôm nay, tao chăm sóc ày, ày đi học ở trường tốt nhất, vậy mà mày báo đáp tao như vậy à?"

"Nếu như không có ông, tôi và mẹ nhất định sẽ sống rất tốt, cho dù không được mặc đẹp, ăn ngon, không thể học trường tốt, nhưng lại được như bao trẻkhác, có một gia đình hạnh phúc ấm áp. Nếu không phải do ông, mẹ tôi cũng sẽ không phải cứ ngày ngày lẩn trốn vất vả, rồi bị bệnh qua đời. Phong Gia Vinh, ông không hề có ơn gì với tôi, mà chỉ có thù, tôi hận ông. Vốn dĩ tôi còn nghĩ chút tình cha con, không muốn đối xử với ông như vậy, mặc kệ ông yêu tiền bạc và quyền thế bao nhiêu đi nữa, nhưng vì ông không ngừng muốn khống chế tôi, không ngừng tổn hại đến vợ con tôi, ông không chịu để yên cho tôi, thì tôi cũng không cần phải khách sáo với ông nữa."

Phong Khải Trạch càng nói càng tức, trong mắt nồng đậm hận ý, giống như muốn xé xác người ra.

Tạ Thiên Ngưng biết anh đã trải qua những khổ sở gì, liền nắm chặt tay anh, âm thầm ủng hộ khích lệ anh, chia sẻ nỗi khổ sở của anh.

Những nỗi đau lúc nhỏ rất khó quên, chỉ sợ cả đời này anh không thể nào quen, cô chỉ có thể ở bên cạnh an ủi anh thôi.

Tay cô truyền hơi ấm vào tay anh, cơn tức giận của anh liền giảm xuống, không còn thống khổ nữa. Anh cười cười, nhìn cô, ý rằng anh không có việc gì.

Trên thế giới này, chỉ có cô hiểu anh.

Phong Gia Vinh không ngờ Phong Khải Trạch hận ông ta như thế, vẫn tưởng rằng anh sẽ biết ơn ông, nhưng không ngờ một chút ơn cũng không có, mà chỉ có hận, trong lòng cực kỳ hối hận, thở dài nói: "Năm đó đúng ra tao không nên đi tìm mày, càng không nên đón mày về nuôi dưỡng."

"Những chuyện ông không nên làm rất nhiều, đếm cũng không xuể. Hôm nay không phải chúng ta bàn lại chuyện xưa, trở về vấn đề chính, nếu như ông không đồng ý điều kiện của tôi, vậy mời ông lập tức rời đi."

"Mày thật sự muốn chống đối tao sao?"

"Đây không phải là chống đối, mà là đàm phán, nếu như đàm phán không thành, thì chuyện ai nấy làm, kết quả thế nào, hãy chờ xem."

"Phong Khải Trạch, mày đúng là điên rồi, chỉ vì một đứa con gái, mà hủy diệt chính mình, mày điên rồi." Phong Gia Vinh tức giận đứng lên, chỉ vào Phong Khải Trạch mắng to.

Phong Khải Trạch vẫn ngồi bất động, cười lạnh phản bác, " Người điên là ông, chỉ vì tiền bạc quyền thế, mà trở nên điên loạn rồi."

"Người có sự nghiệp thành công mới đúng là đàn ông, mày chỉ là một thằng nhu nhược, bị một con đàn bà đánh bại quả là hèn nhát."

"Tôi hèn nhát, vậy ông là cái gì? Vì đạt mục đích, đến cả người thân cũng không cần, đó là đàn ông chân chính hay sao?"

"Nếu là người thân thì phải giúp đỡ tao chứ, đằng này lại vướng chân tao. Cả đời tao phấn đấu chỉ vì mày, thế mà mày chỉ vì một người đàn bà mà vứt bỏ tất cả, mày đúng là ngu ngốc."

"Ông ——".

Phong Gia Vinh càng mắng càng hăng, Phong Khải Trạch cũng giận dữ, đứng lên, đang muốn cãi lại ông, ai ngờ đột nhiên nghe tiếng nôn ọe, ngắt lời anh.

Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn không nói gì, đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, buồn nôn, vì vậy che miệng nôn ọe, "Oẹ ——"

Khi nôn ọe mấy tiếng, cảm thấy không ổn, lập tức chạy vào nhà vệ sinh.

"Thiên Ngưng ——" Phong Khải Trạch rất lo lắng, để mặc Phong Gia Vinh ở một bên, đuổi theo cô, lo chăm sóc vợ mình.

"Mày—— chúng mày ——" Phong Gia Vinh nhìn hai người lần lượt chạy đi, trong lòng rối loạn không biết phải làm gì, vô thức cầm ly trà lên, uống một hớp, sau khi uống xong mới ý thức được mình đang làm cái gì.

Ông ta có thể uống trà Tạ Thiên Ngưng pha sao.

Nhất định là do tức quá, nên mới hành động vậy.

Phong Gia Vinh không ngừng trấn an mình, không chịu thừa nhận Tạ Thiên Ngưng, nhưng ánh mắt lại vô ý nhìn về phía toilet, ông ta rất muốn biết có chuyện gì xảy ra, lại không nhìn thấy được, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nôn mửa, hình như ói rất nhiều.

Ông ta không để bệnh viện khám thai cho Tạ Thiên Ngưng, cho nên bọn chúng đến bây giờ vẫn chưa biết được tình trạng của thai nhi, ông làm vậy có sai không?

Không sai, mặc kệ đứa bé là gì, khi nó lớn lên nhất định sẽ giống bố chúng chống lại ông, ông không cho phép có người thứ hai xuất hiện đối nghịch ông.

"Ọe ——" Tạ Thiên Ngưng nôn rất nhiều, cơ hồ mệt lả đi, hôm nay ăn cái gì cũng đều phun hết ra, dạ dày đã không còn chứa gì nữa, cuối cùng đuối sức ngồi dưới đất.

Phong Khải Trạch đau lòng không dứt, dùng giấy lau miệng cô, thấy cô ngồi dưới đất lo sẽ bị cảm lạnh, liền bế cô lên, ôm trở về đại sảnh, đặt cô trên ghế sofa, sau đó dặn dò: "Thím Chu, lập tức đi chuẩn bị một ly nước chanh ."

Phong Gia Vinh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chuyện trước mặt, không nói gì, tính đợi sau khi bọn họ hết bận lại nói.

Mới vừa rồi còn rất tức giận, kết quả lại vì chuyện người phụ nữ này ói, cơn giận liền của ông liền biến mất.

"Được, tôi làm ngay." Thím Chu đang làm vệ sinh, nghe lời dặn lập tức đi làm.

Trải qua trận nôn ọe này, Tạ Thiên Ngưng rất mệt mỏi, một chút tinh thần cũng không có, ngồi trên ghế sa lon, dạ dày vẫn khó chịu, lúc này cô đã không còn để ý đến những chuyện khác rồi.

"Đồ ăn hôm nay đã ói hết ra rồi, chút nữa phải lập tức bổ sung lại mới được, có biết không?" Phong Khải Trạch lấy tay chỉnh lại những sợi tóc rối loạn của cô, tỉ mỉ chăm sóc.

"Không ngờ khi nghén lại rất khó chịu, anh đừng lo, đây là hiện tượng bình thường, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt mà." Cô cố nặn ra một nụ cười, hy vọng anh không quá lo lắng.

"Bây giờ thằng nhóc này hại em khó chịu, đợi sau khi nó ra đời anh nhất định sẽ đánh nó vài cái." Anh sờ bụng cô, hướng về phía bụng mà mắng.

"Sao anh có thể làm vậy, không thể đổ thừa tại nó, nó căn bản không biết gì hết mà."

"Là nó làm hại em khó chịu, không tính sổ lên người nó, vậy thì đổ cho ai?"

"Theo như anh nói, chuyện em có con chẳng phải là do anh làm hại sao, là do anh, cho nên chuyện này phải tính sổ với anh mới đúng. Nếu muốn đánh, thì anh tự đánh mình trước đí."

"Tên tiểu tử này, vẫn còn ở trong bụng mà đã giành em với anh rồi, vậy sau này khi nó ra đời sẽ còn lớn lối đến mức nào?."

"Anh mới quá đáng, làm cha mà giành với con, cũng được sao?"

"Mặc kệ, tóm lại sau khi con ra đời em không thể chỉ lo cho con, còn phải chăm sóc cho anh nữa." Phong Khải Trạch giống như một đứa bé làm nũng, căn bản không để ý có ai bên cạnh, chỉ làm những việc mình nghĩ.

"Thật hết cách với anh, ọe ——" Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, vì vậy liền oẹ một tiếng.

Đúng lúc này thím Chu đem nước chanh tới, "Bà chủ, nước chanh đã làm xong, sau khi uống sẽ không buồn nôn nữa đâu."

"Cám ơn."

"Trước kia lúc tôi mang thai cũng giống như cô, nôn oẹ rất nhiều, qua ba tháng đầu, sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Cái gì, đến ba tháng, thế thì cô ấy phải ói hai tháng nữa ư, ói nhiều như vậy thì chết mất" Phong Khải Trạch nghe thím Chu nói, kêu to.

"Ông chủ, các cô gái mang thai đều phải trải qua việc này, ngài yên tâm, tôi là người từng trải, tôi sẽ chăm sóc bà chủ thật tốt."

"Thím Chu, làm phiền thím rồi." Tạ Thiên Ngưng uống nước chanh xong, cảm thấy dễ chịu rất nhiều, chân thành nói cảm ơn thím Chu thẩm.

"Không có gì, chuyện này là tôi nên làm. Tôi đi chuẩn bị cơm trưa đây, bà chủ nôn nhiều như vậy, chắc hẳn cũng đói bụng rồi."

Thím Chu có lẽ đã không còn sợ Phong Gia Vinh nữa, xem ông ta như không tồn tại, tiếp tục làm việc.

Cuộc đối thoại giữa ông chủ và Phong Gia Vinh, bà đã nghe được một ít, trong lòng hiểu rõ bây giờ ưu thế đang nghiêng về phía anh, cho nên căn bản không cần sợ Phong Gia Vinh nữa.