Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 309: Mẹ con khốn khổ




Hồng Thi Na chọn thời điểm vào buổi trưa gửi tin ngắn qua, như vậy mới đảm bảo Tạ Thiên Ngưng có thể nhìn thấy tin đến.

Lúc này, Tạ Thiên Ngưng vừa ăn bữa trưa xong, ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, đang định về này sẽ ngủ trưa, nhưng không ngờ nhận được tin nhắn từ số máy lạ gửi đến, vừa mở ra nhìn đã sợ hết hồn, hô lên, "Chú chú ——"

Nghe tiếng thét sợ hãi, Phong Khải Trạch chạy nhanh qua, cho rằng cô đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Thiên Ngưng, sao thế?"

"Khỉ con, anh xem,chú bị người ta bắt cóc rồi."

"Cái gì?"

"Người nào bị bắt cóc?" Vừa lúc Đới Phương Dung đi tới, nghe từ ‘ bắt cóc ’ gì đó, nghĩ đến chuyện lúc trước Phong Khải Trạch bị bắt cóc, trong lòng rất lo lắng liền vội hỏi, bởi vì bà không muốn chuyện bắt cóc kia lại xảy ra nữa.

"Chú con bị bắt cóc, nhìn trong hình thấy chú ấy bị trói có vẻ chật vật, chứng tỏ đã bị bắt đi một khoảng thời gian dài. Khỉ con, anh có nghĩ ra, rốt cuộc người nào bắt cóc chú em không?" Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới Tạ Chánh Phong đang gặp nguy hiểm, trong lòng rất sốt ruột, cô đã từng nếm trải mùi vị bắt cóc khiến hồn phi phách lạc hết một lần, giờ lại nếm trải nữa, cô không biết mình có thể cầm cự nổi nữa không.

Phong Khải Trạch nhìn tấm hình trong điện thoại di động, muốn từ đó tìm ra đầu mối, nhưng nhìn nửa ngày chỉ thấy toàn là vách tường bằng sắt, những thứ khác đều không nhìn thấy, bất đắc dĩ trả lời, "Thiên Ngưng, anh xin lỗi, quả thực lần này anh không thể đoán ra ai bắt cóc chú em, từ hình ảnh trong hình chỉ biết chú em bị giam lỏng trong một căn phòng, bốn bề đều là vách sắt, còn những chuyện khác anh quả thực không biết."

Tạ Chánh Phong chỉ là một nghệ nhân trồng hoa, ngày thường không có gây thù chuốt oán với ai, cũng không thích đi đâu chơi, còn Tạ Minh San và Ninh Nghiên cũng đã bỏ đi, còn ai muốn gây bất lợi cho ông ấy nữa chứ?

"Chú không có tiền của gì,vì sao chúng lại bắt cóc chú chứ?"

"Chú con không có, nhưng con có, bắt cóc ông ấy để đòi con trả tiền chuộc, cũng giống nhau thôi. Lúc trước con cầm mười tỷ đi cứu Khải Trạch, lúc đó có rất nhiều người biết, chắc chắn vào những lúc đó đã có người nghĩ cách muốn đoạt lấy số tiền của con!" Đới Phương Dung dù biết người đã bị bắt cóc đi nhưng cũng không có nhiều cảm xúc đối với chuyện này lắm, nhưng vì thấy Tạ Thiên Ngưng lo lắng, bà đành phải giả vờ một chút.

"Nói thế là do con hại chú, nên ông mới bị bắt cócđi." Nghe Đới Phương Dung phân tích càng khiến Tạ Thiên Ngưng tự trách nhiều hơn, càng ngày càng thấy tiền không phải là thứ tốt lành gì.

Nếu như cô không có tiền, sẽ không có nhiều người tìm cách đối phó với cô, sẽ không liên lụy đến những người thân của cô.

Phong Khải Trạch không vui trợn mắt nhìn Đới Phương Dung, trách bà ăn nói lung tung, "Mẹ không biết thì thôi, đừng ăn nói lung tung làm Tạ Thiên Ngưng sợ, con cảm thấy chuyện này không phải như vậy ...rõ ràng còn có uẩn khuất riêng, vụ việc này không phải đơn giản chỉ muốn bắt cóc người đi thôi đâu. Mặc dù lần trước con bị bắt cóc, lộ chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, nhưng kết quả màÔn Thiếu Hoa và Đường Phi nhận được đã khiến mọi người sáng mắt ra rồi, con nghĩ không có tên bắt cóc ngu ngốc nào dám có gan to chọc giận đến con đâu."

"Nếu không đơn thuần chỉ là bắt cóc, vậy thì là sao? Khỉ con, anh rất thông minh, hãy mau nghĩ xem lại xem, khả năng lớn nhất có thể xảy ra là gì?"

"Từ hình ảnh cho thấy, chú em bị nhốt khoảng chừng đã mấy ngày, nếu như bị bọn cướp bắt cóc, sao lại để lâu như vậy mới gửi tin đi. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại lại nhưng đối phương lại khóa máy, anh đã liên hệ số của chú thì cũng bị khóa máy, có thể thấy được bọn họ chỉ muốn gửi những tấm hình này đến cho chúng ta, để ngày nào chúng ta cũng phải lo lắng, theo suy đoán của anh, lần sau bọn chúng sẽ gửi cho chúng ta những tấm ảnh có tình trạng tồi tệ hơn, để chúng ta sợ hãi mà không thể làm được gì cả."

"Rốt cuộc là ai lại có dã tâm như vậy, bắt cóc chú em?" Chẳng lẽ có liên quan Hồng Thi Na? Không, cô không thể suy đoán lung tung, tránh đoán sai sự việc.

"Bất kể là ai, hắn muốn đạt được mục đích, nhất định sẽ liên lạc với chúng ta. Khi hắn chưa đạt được mục đích th2i nhất định chú em sẽ không gặp nguy hiểm gì, cho nên em đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh lại một chút đi."

"Lúc anh bị bắt cóc đã khiến em sợ muốn chết, giờ lại xảy ra nữa, thật khiến em không thể nào an tâm được."

"Em đừng suy nghĩ nhiều quá, có lẽ là do người nào đó có dã tâm, nên mới bày ra vở kịch này? Anh đi đến khu vườn hoa xem một chút, nếu như thấy chú, lập tức sẽ gọi điện thoại cho em biết, nếukhông thấy, cũng sẽ tìm ra chút dấu vết gì đó?"

"Vậy anh phải cẩn thận một chút."

"Em yên tâm, anh sẽ không để mọi chuyện tái diễn lại đâu. Mẹ, mẹ ở nhà trong chăm sóc tốt cho Thiên Ngưng, con đi ra ngoài một chút." Sau khi Phong Khải Trạch dặn dò xong liền đứng dậy rời đi, muốn mau chóng điều tra rõ chuyện này, mặc dù anh có chút nghi ngờ người Hồng Gia, nhưng lại không có bằng chứng xác thực, nên không dám vội vàng kết luận, chuyện này cũng có thể là do Tạ Minh San gây ra, ra ngoài xài hết tiền, rồi quay trở về mới dẫn nên mối họa này.

Bất kể là ai, chỉ cần bắt được kẻ đứng phía sau, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng.

Tạ Minh San và Ninh Nghiên, chịu đựng không nổi cực khổ nên đã đến bên ngoài hoa viên Tạ Chánh Phong chờ đợi, dường như chỉ dám đứng ở xa không tiến lại gần.

Ninh Nghiên nhẹ nhàng đẩy Tạ Minh San, gọi cô đi, "Minh San, con luôn lớn gan da mặt lại khá dày, con đi gõ cửa đi."

Tạ Minh San không muốn, phản bác lại: "Mẹ là vợ của cha, vợ đến tìm chồng đó là chuyện đương nhiên, tại sao mẹ không đi gõ cửa đi?"

"Con cũng không phải không biết, mẹ và cha con đã ly hôn, giờ mẹ như thế này còn mặt mũi nào dám gặp ông ấy chứ, con đi đi" .

"Hai chúng ta đều thê thảm như nhau, mẹ không còn mặt mũi để gặp ông, chả lẽ con có sao?"

"Này không phải đều con gây ra sao, ai biểu con tiêu hết tiền chỉ trong vòng một tháng làm gì, cho nên chúng ta mới luân lạc tới bước đường này." Mới rõ ra là y như kẻ ăn mày.

"Mẹ, số tiền kia là của con, con đưa cho ai thì có liên quan gì đến mẹ chứ? Vả lại, số tiền đưa cho Lâm Tiểu Phàm cũng đã được mẹ đồng ý, sao giờ lại đổ hết trách nhiệm cho một mình con?"

"Nếu không phải do con mang tên Lâm Tiểu Phàm kia về, sao mẹ lại bị những lời nói ngon tiếng ngọt của nó lừa chứ."

"Mẹ bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ thì liên quan gì tới con chứ?"

Hai mẹ con càng ngày càng tranh cãi kịch liệt, so với lúc trước tình cảm của họ đã nhạt đi rất nhiều, giờ y như hai kẻ thù truyền kiếp gặp nhau.

Cuối cùng vẫn là Ninh Nghiên đứng ra hòa giải, chấm dứt cuộc cãi vả vô nghĩa này, "Được rồi được rồi, chúng ta cứ cãi nhau như vậy thì có ích gì,bây giờ trên người không có tiền, đồ đạc quý giá gì cũng mất hết, bụng lại đói, giờ còn sĩ diện gì nữa, để mẹ đi gõ cửa."

"Mẹ, con đi với mẹ, mẹ nói rất đúng, giờ hai chúng ta giờ đã vào đường cùng, còn nghĩ đến mặt mũi để làm gì, huống chi mặt mũi của chúng ta đã sớm không còn, cứ đi tới gõ cửa đi." Tạ Minh San cũng đã thông suốt, không còn quật cường như xưa, liền đi thẳng đến cửa.

Nhưng khi bọn họ đến gần cửa lại phát hiện trên cửa có treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết: chủ nhân đã đi ra ngoài, chưa định ngày về.

Thấy tám chữ này,cả hai liền tuyệt vọng, vô lực ngã ngồi trên đất.

"Minh San,cha con đã đi ra ngoài, làm sao bây giờ?"

"Mẹ hỏi con, con biết hỏi ai?"

"Chi bằng giờ chúng ta cứ đi về trước, chả phải chúng ta còn một căn nhà riêng sao, cứ về nhà trước tìm chút nước uống, rồi mượn của hàng xóm chút đỉnh tiền, sau này tìm cách khác."

"Đợi chút nữa đi,giờ mẹ rất đói tay chân đều bủn rủn hết rồi, ngồi nghỉ chút rồi đi." Tạ Minh San xụi lơ ngồi úp xuống đất, cả người không còn chút sức sống nào.

"Cũng tốt, nghỉ ngơi một chút, có sức lực rồi hãy quay trở về." Tình trạng của Ninh Nghiên cũng không khá hơn chút nào, không còn chút sức lực nào, ngồi úp xuống đất.

Lúc đầu rời đi, cả hai còn có chút tiền trong người, nghĩ rằng có thể dựa vào chút tiền này mà sống qua ngày, ai ngờ bị một tên lưu manh theo dõi, giả làm công tử nhà giàu lừa hết tiền của hai người, ngay cả đồ đạc và quần áo của họ, hắn cũng trộm đi, khiến hai người giờ ngay cả chút tiền lẻ cũng không có, tiền để trả tiền xe đi về đây cũng đều là xin của người đi đường mà có được.

"Mẹ, giờ con thật sự rất hối hận, con vô cùng hối hận, hối hận về những gì mình đã làm với chị họ, con thật hối hận khi lúc trước lại ngu ngốc muốn giành đi chồng sắp cưới của chị họ, còn tham vọng nghĩ giành được cả Phong Khải Trạch, con quả thật rất hối hận. Nếu như lúc đầu con không giành Ôn Thiếu Hoa, rồi không làm những chuyện ngu ngốc kia thì tốt biết mấy.Từ trước đến nay chị họ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với con, vậy mà con cứ đi khắp nơi gây sự với chị ấy, hết lần này đến lần khác tổn thương chị ấy, con có kết cục như hôm nay cũng chính là báo ứng mà ông trời muốn trừng phạt con. Con cũng không nên khinh thường cha của con, bất kể con đã làm sai điều gì, cha cũng không có bỏ rơi con,nhưng con lại không hề ngó ngàng đến ông, lại còn khinh thường ông nữa, mẹ, con biết mình sai rồi, con thật sự xin lỗi." Tạ Minh San thấy mình gặp kết cục thê thảm như hôm nay, nghĩ đến những chuyện lúc trước mình đã làm thấy vô cùng hối hận, nhào vào trong ngực Ninh Nghiên khóc lớn.

Lúc đầu cô còn cười nhạo các bạn mình chọn chồng quá tầm thường, không có tài giỏi gì, nhưng mà bây giờ, cô còn có tư cách gì để cười nhạo người khác nữa chứ?

Lúc đầu cô cảm thấy mình có một người cha vô vi là chuyện đáng xấu hổ, nhưng mà bây giờ, cô lại càng thấy mình chính là kẻ đáng xấu nhất.

Cô là kiểu điển hình của những người chưa phút cuối cùng chưa dừng lại, chưa vào quan tài thì chưa chịu hối hận.

"Sao mẹ không hối hận chứ, đều là lỗi của me, nếu từ nhỏ không dạy con đừng mơ tưởng viễn vong về tiền tài địa vị, sẽ không đẩy vào con đường này. Mẹ không nên xem thường cha con, mẹ thường hay nhớ lại cuộc sống lúc trước của ba người chúng ta, dù không giàu có gì nhưng thật sự rất hạnh phúc, nếu như không phải do mẹ tham lam, ham hư vinh, cũng sẽ không có kết cục như hôm nay." Ninh Nghiên ôm lấy con gái mình, hối hận khóc rống lên, bây giờ quả thật đã không còn mơ mộng viễn vong nữa rồi.

Lúc trước khi chồng bà đòi nhảy lầu, bà cứ đứng bất động không chịu nhúc nhích, chỉ lo vấn đề tài sản, không quan tâm chồng đi làm việc bên ngoài cực khổ như thế nào, bà có xứng đáng là vợ không?

"Mẹ, con, con rất đói."

"Mẹ cũng đói a, đi thôi, đi về trước rồi mình cùng nhau nghĩ cách."

"Dạ."

Hai mẹ con cái đở nhau đứng dậy, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người đứng trước mắt làm hai người sợ hết hồn, Tạ Minh San bị dọa sợ đến mức phải trốn sau lưng Ninh Nghiên.

nbsp;Ninh Nghiên nhìn người trước mắt, lúc đầu còn có chút sợ, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ,chết đi còn tốt hơn, cho nên cũng không còn sợ hãi, dũng cảm đối mặt, "Phong thiếu gia, cậu đến tìm Tạ Chánh Phong sao?"