Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 13




Xung quanh một tràn tiếng ồ ngạc nhiên vang lên, Bùi Tung sắc mặt bỗng thay đổi, không biết chuyện gì xảy ra nhìn Hạ Hàn Xuyên: “ đang yên đang lành, Hàn tổng là có ý gì?”

Chỉ nhìn thấy anh thu lại đôi chân, sau đó anh mắt dừng lại ngay khuôn mặt đang sửng sốt của Hướng Vãn, anh cười: “ Bùi công tử không phải nói là không có gì chơi sao? Bây giờ thì có rồi còn gì?”

Hồ bơi vào mùa đông lạnh biết mấy, chỉ có người rơi vào hồ bơi mới biết, nhưng không ai dám lên tiếng, Chỉ một cái gạt chân cũng đủ chỉnh đốn loại đàn ông này.

Những kẻ giàu có ở đây đều được gọi là thiếu gia, nhưng anh là tổng, dựa vào cách xưng hô cũng biết anh không phải là dựa dẫm vào sự giàu có của gia đình.

Bùi gia tuy là không phải là một gia đình tầm thường, nhưng Bùi Tung cũng không dám chọc giận Hạ Hàn Xuyên, nhìn qua Hướng Vãn đang được anh bảo vệ: “ Thì ra là người của Hạ tổng, là chúng tôi có mắt như mù.”

Hạ Hàn Xuyên cũng không phủ nhận, cúi đầu nhìn trên bàn, lấy ngay một ly rượu: “ Cậu nói chẳng qua cũng chỉ là tìm thú vui mà thôi, làm mất nhã hứng của cậu rồi, mấy thứ này đều tính cho tôi vậy.”

“ Sao có thể để Hạ Tổng trả được chứ”

“ Sinh nhật cậu, tôi đương nhiên phải mời, mọi người cứ chơi tự nhiên, lát nữa tôi lên sau.” Nói rồi, anh kéo chặt Hướng Vãn, không thèm để ý đến Bùi Tung, quay người rời đi, khiến cho cả đám người đằng sau há hốc mồm.

Cho đến khi hai người ròi đi, người đàn ông dưới nước mới lên tiếng: “ Mẹ kiếp. mau kéo tao lên.”

Xung quanh bắt đầu nhộn nhịp trở lại, còn Bùi Tung, hắn ta cứ dán mắt vào một nửa vỏ chai còn lại mà Hướng Vãn chưa thu dọn, sắc mặt trở nên khó coi.

Hướng Vãn bị Hạ Hàn Xuyên lôi vào trong thang máy, đợi cửa thang mái đóng lại, cô bị Hà Hàn Xuyên đá qua một bên giống như thứ rác rưởi, cô bất giác khụy người tựa vào vách tường thang máy.

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô cười chế giễu: “ Nếu như tôi không đến, cô sẽ làm gì, trước mặt đám đông cởi sạch quần áo?”

“ Tôi…” Thật ra lúc Hạ Hàn Xuyên chưa đến, cô đã có đáp án, chỉ là anh ấy đến kịp thời, dừng một lúc, cô cúi đầu nói: “ Nếu Hạ Tổng không đến, tôi sẽ cởi.”

Hạ Hàn Xuyên chau mày, lạnh nhạt mở miệng: “ Có lẽ tên lúc nãy nói không sai, Hướng Vãn, cô đúng là lẳng lơ, có phải nếu lúc nãy tôi không đến,cô có phải còn dự định quyến rủ một tên đại gia cứu cô ra khỏi đây?”

“ Phải” cô bắt đầu run rẩy: “Hạ Tổng chẳng phải muốn thấy là những thứ này sao?” một kẻ tội phạm giết người không thành, bị người nhà ruồng bỏ, bị đồng nghiệp chèn ép, bị tất cả mọi người dẫm đạp, bảo tôi cởi quần áo cũng chỉ là cơ bản mà thôi, những ngày tháng tiếp theo của tôi chảng qua cũng sẽ như vậy, tôi có thể hy vọng ai sẽ đến cứu tôi cơ chứ?”

Lúc cô nói, đôi mắt đo đỏ lên, nhưng cô không khóc, rõ ràng là đôi mắt rất quen thuộc, nhưng lại là một cảm giác buồn chán.

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô, lồng ngực giống như có thứ gì đó đâm vào, không đau nhưng không hề dễ chịu: “ cô nói gì cơ?”

Cô có chút không kìm chế được: “ các người bảo là tôi hủy hoại Giang Thanh Nhiên, nhưn g thật ra là cô ta đã hủy đi tôi, vì anh thích cô t a, nên anh tìm mọi cách để đòi lại món nợ của cô ta từ tôi, nhưng còn tôi thì sao? Món nợ của tôi thì sao? Cả cuộc đời đã bọ cô ta hủy hoại hoàn toàn, nếu như không phải vì sợ Hạ Tổng anh không vui lại ra tay với người nhà tôi, tôi một chút cũng không hề muốn xem mặt trời mọc mỗi ngày, bởi vì thế giới mà các người quan tâm đối với tôi là địa ngục.”

Đây là những gì thật tâm cô nghĩ.

Hạ Hàn Xuyên đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ không kìm chế được, ánh mắt trống rỗng, giống như nhớ ra điều gì đó, “ Hôm đó nếu như không gặp tôi,cô sẽ làm gì?”

Cô không trả lời.

Đèn trong thang máy có chút mờ ảo, rọi lên người cô,khiến cho người khác cảm thấy cô có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Hạ Hàn Xuyên bóp chặt lấy cánh tay cô, phẫn nộ: “ Nói!”

Hướng Vãn bị bóp chặt đến đau nhói, cô vùng vẫy nhưng không thoát ra được, đành xui theo: “ nếu như không gặp anh, tôi sẽ tự sát, anh vừa lòng rồi chứ?”

Bị ép nói ra bí mật từ trước đến nay, cả người Hướng Vãn dường như không còn sức lực, mệt mỏi dựa vào cái tường sắc trong thang máy, vốn dĩ cố gắng không rơi nước mắt, nhưng lại tuôn ra như mưa.