Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 49




7149.

Nhưng mà … không thể.

Nếu như cô làm như vậy, Hạ Hàn Xuyên sẽ không tha cho Hướng gia!

“Hướng Vãn, có phải là cô ngại hỏi tiền tôi không?” Giang Thanh Nhiên thận trọng hơn một chút, đề nghị nói: “Thế này đi, Chú Hướng chắc cũng sắp tới rồi, chi bằng tôi giúp cô khuyên họ, để họ đồng ý cho cô trở về Hướng gia nhé.”

Bên cạnh có người cười nói: “Ồ, Hướng tổng bọn họ tới rồi.”

“Không cần đâu, cảm ơn Giang tiểu thư.” Hướng Vãn nén cơn giận lại vào tận sâu trong đáy lòng, cố gắng mím chặt môi, nhưng mà ánh mắt thì không có nét cười nào cả.

“Có phải cô lo lắng chú Hướng họ sẽ không đồng ý cho cô trở về phải không?” Giang Thanh Nhiên kéo lấy tay cô, dịu dàng khuyên: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, không thử thì làm sao mà biết được có thành công hay không chứ? Dù sao cô cũng là người nhà Hướng gia, chú Hướng họ sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.”

Cô ta nói xong, căn bản không để cho Hướng Vãn có cơ hội từ chối, quay lại chỗ Hướng Kiến Quốc vẫy vẫy tay, “Chú Hướng, chú có thể cùng với dì tới đây một chút được không ạ?”

“Tôi nói không cần, cô nghe không hiểu tiếng người hay sao?!” Hướng Vãn dùng lực rút tay của mình ra, từng chữ nói ra đều như hằn cổ họng để nói ra vậy.

Cha vốn dĩ không muốn gặp cô, nếu như họ gặp rồi, chắc chắn sẽ lại xảy ra xích mích.

Còn về thái độ của mẹ, cô vẫn chưa biết thế nào.

Giang Thanh Nhiên ngơ ngác một lúc nhìn tay bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ xinh có chút thất vọng.

Vành mắt cô đỏ hoe hết cả lên, nhưng mà khi nước mắt chuẩn bị rơi xuống, phải bắt buộc để nó rơi xuống.

“Hướng Vãn, cô nổi giận cái gì thế?” Giang Thích Phong bước vài bước tới trước mặt Hướng Vãn, ánh mắt đầy những sự căm phẫn và tức giận, “Thanh Nhiên có lòng tốt giúp cô, cô như vậy là thái độ gì thế?!”

Nghe vậy, những người xung quanh tụm năm tụm ba lại bàn luận ---

“Người ta Giang tiểu thư bị cô đâm gẫy chân không những không khởi kiện cô, còn có lòng tốt giúp cô, ngược lại cô còn diễu võ giương oai, pây!”

“Cái đạo lý thời bây giờ ấy à, chính là người tốt không được báo đáp, kẻ nợ tiền nợ tình đều là lão gia hết!”

“Cái cô Hướng Vãn này, đúng là không biết tốt xấu gì cả!”

Hướng Vãn thở dài một cái, dưới những lời bàn tán của mọi người, cố gắng kìm nén nỗi tức giận trong lòng lại, “Nếu như để khiến cho Giang tiểu thư và Giang tiên sinh không thấy buồn bực trong lòng, thì tôi xin lỗi.”

Cô cúi đầu chín mươi độ, “Xin lỗi, nhưng mà chuyện của tôi không cần hai vị nhọc lòng, cũng hy vọng anh đây và em gái của mình có thể tôn trọng ý kiến của tôi, cảm ơn.”

Nói xong, cô quay người định bước đi, nhưng đúng lúc lại chạm mặt vợ chồng Hướng Kiến Quốc đang đi tới.

Hướng Kiến Quốc mặc bộ đồ tây lịch lãm sang trọng, còn người bên cạnh ông Vu Tịnh Vận mặc một chiếc váy màu xám nhạt, thanh lịch với chút vẻ yếu đuối và mê hoặc.

Hai người nhìn thấy Hướng Vãn, mặt biến sắc.

Đôi mắt của Vu Tịnh Vận ánh lên những giọt nước mắt, ý thức muốn tiến lên phía trước, nhưng mới bước được một bước, liền bị Hướng Kiến Quốc kéo lại.

Bà cúi mặt xuống lau nước mắt, không nhìn con gái nữa.

Hướng Vãn ứ họng, một câu gọi cha mẹ nghẹn ứ trong cổ, không nói ra được, cũng không nén vào được, như chèn bóp lấy cổ họng, kẹt tới mức khiến cô khó chịu.

Cho dù hai năm đã qua đi, cô vẫn khó mà có thể tin được rằng, cha mẹ đã từng luôn hết mực yêu thương cô rốt cuộc lại lựa chọn từ bỏ cô, để giữ vững lợi ích của Hướng gia.

"Chú Hướng, dì Vu, hai người đừng trách cứ Hướng Vãn, cô ấy vẫn chưa nói gì cả." Giang Thanh Nhiên ngẩng mặt lên, cười giả tạo.

"Nó lại ức hiếp cháu sao?" Hướng Kiến Quốc cao giọng hỏi.

Giang Thanh Nhiên vội nhìn trốn đi chỗ khác, không dám nhìn ông, " Chú Hướng, chú hiểu nhầm rồi, Hướng Vãn không có ức hiếp cháu."

“Hướng Vãn!” Nghe vậy, Hướng Kiến Quốc khẳng định cho rằng Hướng Vãn đã ức hiếp Giang Thanh Nhiên, tức giận nói: “Thanh Nhiên đã không so đo tính toán với cô, cô mới trong tù ra, giờ lại lấy oán báo ân sao?!”

Giang Thích Phong chùng mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hướng Vãn.

Trước đây anh cũng chỉ coi cô như trò chơi, không có ý đồ gì cả, cho đến khi hai năm trước cô đâm Thanh Nhiên, anh mới ý thức được rằng, cô vốn dĩ là một người đàn bà tâm địa độc ác!

“Con đã làm gì mà cha nói con lấy oán báo ân chứ?” Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt của Hướng Kiến Quốc, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ là tay nắm chặt lấy vạt áo, dùng lực tới mức đầu ngón tay trắng ra. Hướng Kiến Quốc bị hỏi vặn lại, trước ánh mắt của bao nhiêu người xem náo nhiệt, mặt ông đỏ lên, “Vừa nãy cô ức hiếp Thanh Nhiên, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.”

Hướng Vãn cho rằng mình có thể nhẫn nhịn được, nhưng mà cô đã đánh giá bản thân cao quá, “tất cả đều nhìn thấy rõ ràng sao, thế cha có nhìn thấy không?”

Cô cười nhạt một cái, không giả tạo gì nói châm biếm lại, “Trước đây cha dạy cho con nhìn sự việc không thể nhìn mỗi bề mặt bên ngoài, còn phải xem bản chất, nguyên nhân hậu quả và chứng cứ hay sao? Cha nhìn thấy không? Hay là muốn đương nhiên mặc định rằng con ức hiếp Giang tiểu thư?”

“Nếu không phải cô ức hiếp Thanh Nhiên, sao con bé lại ấm ức như thế chứ?” Hướng Kiến Quốc từ trước tới giờ chưa bao giờ tranh cãi với ai đó ở chỗ đông người như vậy, lúc này, tai cổ và mặt của ông cùng một màu, đỏ như đang chảy máu ra vậy.

Hướng Vãn cảm thấy nực cười, “Giang tiểu thư ấm ức thì là con ức hiếp cô ta, đây là lý luận gì thế? Chẳng lẽ không thể nào là Tiểu Trương, Tiểu Lý, Tiểu Vương ức hiếp cô ta hay sao? Chẳng lẽ không thể nào là cô ta tự ý đóng kịch cố ý diễn cho mọi người xem hay sao?”

Bốp!

Một cái tát văng lên trên mặt cô, nóng bừng bừng, giống như cái tát bị cha tát hôm ở Hội sở mộng vậy.

Hướng Kiến Quốc chỉ thẳng ngón tay vào Hướng Vãn, một tay giữ chặt lấy lồng ngực, mặt đỏ lên, dường như rất là khó chịu.

“Nào, uống thuốc đi!” Vu Tịnh Vận nhanh chóng lấy thuốc cấp cứu từ trong cặp ra, liền bỏ vào miệng Hướng Kiến Quốc ngay rồi nói: “Vãn Vãn, con nể mặt mẹ ở đây, con đừng tức với cha con nữa.”

“Con … con không phải cô ta … cha!” cho dù khó chịu tới như thế này rồi, Hướng Kiến Quốc vẫn không quên chuyện nhấn mạnh rằng Hướng Vãn không có mối quan hệ nào với Hướng gia cả.

Giang Thanh Nhiên lo tới mức gần như bật khóc, đôi mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên rõ ràng, “chú Hướng, dì Vu, con thật sự không trách cứ gì Hướng Vãn cả. Thời gian này cô ấy ở hội sở mộng làm việc, thật sự cũng khá là đáng thương rồi, hai người vẫn nên cho cô ấy trở về Hướng gia đi.”

Nghe tới mấy chữ làm việc ở hội sở mộng, mọi người nhìn nhìn nhau.

“Loại con gái độc ác như vậy, Hướng gia nhà chúng ta muốn không nổi!” Hướng Kiến Quốc uống thuốc xong đỡ hơn rất nhiều, nhưng mà tình huống như thế này chưa bao giờ khiến ông xấu hổ như thế, mặt ông vẫn đỏ hết cả lên.

Hướng Vãn khẽ ngẩng đầu lên, nén nỗi cay đắng trong khóe mắt xuống. Chỗ này ồn ào động tĩnh lớn quá, vợ chồng nhà Giang gia vội vàng đi tới.

Bà Giang chạy tới trước mặt Giang Thanh Nhiên, trên dưới kiểm tra hết một lượt, thấy không có chuyện gì, mới đứng thẳng lưng lên đi tới trước mặt Hướng Vãn, “Hướng Vãn, sao lại là cô chứ?!”

Từng chữ đều kèm theo sự căm phẫn và ruồng bỏ.

“Cáo từ.” Hướng Vãn nheo mắt nhìn cha mẹ Giang Thanh Nhiên đang an ủi cô ta, trong lòng chỗ nào cũng thấy rất là đau.

Cô buông cánh tay đang nắm lấy chỗ chiếc váy đã bị cô làm nhăn lại, quay người định rời đi.

“Chờ đã!” Bà Giang kéo cô lại từ phía sau, hung hang nói: “Ai cho cô tới đây chứ? Có giấy mời không? Nếu như không có giấy mời, hiện giờ cô cút ngay khỏi chỗ này ngay trước mặt tôi, nếu không tôi sợ rằng kẻ giết người như cô mà ở lại đây đầu độc, hoặc là làm những chuyện nguy hiểm tới sự an toàn của những người ở đây!”

Hướng Vãn mím chặt môi, nhìn một lượt xung quanh, nhìn tất cả mọi người trong đó có bao gồm cha mẹ cô, không phải chuyện của mình thì tránh xa ra, chỉ đứng ngay đối diện với cô, không có một ai nỡ nói giúp cô lấy một câu. Cô như vậy khiến cho Giang Thích Phong không khỏi cảm thấy thương xót, anh mở miệng ra, định nói gì đó, nhưng liền bị ông Giang đá cho một cái.

Cổ họng anh lại im ắng lại, rời bỏ ánh mắt của mình rời khỏi người Hướng Vãn.

“Tôi bảo cô ấy tới đó, bà có ý kiến gì sao?” Lúc này, nghe thấy giọng của Hạ Hàn Xuyên vang lên.