Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 44: Ôm ấp ảnh đế (8)




Ánh mắt Kiều Sưởng vô cùng lạnh, thản nhiên ném ra một chữ.

“Cút.”

Lửa giận của Tịch Chu xông thẳng lên đầu.

Cậu hoàn toàn quên mất nhiệm vụ, hiện tại ý nghĩ duy nhất của cậu là đánh Kiều Sưởng thành đầu heo!

Gió mãnh liệt lướt qua, mặt của Kiều Sưởng hơi nghiêng qua, trong mắt vốn chán ghét lãnh đạm bỗng mang theo vẻ kinh ngạc.

Khóe miệng Tịch Chu hơi cong lên, vị trí của hai người thay đổi trong nháy mắt, lưng Kiều Sưởng hung hăng nện trên tường.

Kiều Sưởng muốn động đậy, lại phát hiện không thể giãy khỏi giam cầm của Tịch Chu, vẻ mặt ngưng trọng.

Một chút hảo cảm ban đầu đối với Kiều Sưởng đã hoàn toàn biến mất không còn một mảnh, Tịch Chu cũng lười tiếp tục quanh co với anh, tất cả chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ. Cậu nhanh chóng điểm một cái lên huyệt đạo bên hông của Kiều Sưởng, thân hình cao lớn của anh tê liệt trong nháy mắt, Tịch Chu nhân cơ hội này kéo người Kiều Sưởng vào trong ngực mình, hai tay ôm lấy.

Để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành triệt để, hai tay của Tịch Chu ôm chặt Kiều Sưởng, vững vàng ôm anh nửa phút.

Hai thân thể đầy sức sống chặt chẽ dán vào nhau.

Vô cùng phù hợp, giống như trời sinh nên như vậy.

Lửa giận của Tịch Chu đốt phừng phừng trong lồng ngực, vì vậy cũng không nhận ra lúc hai người tiếp xúc, tim mình trong nháy mắt đó đã rung động.

Vì để tránh phiền phức, sau khi Tịch Chu ôm Kiều Sưởng nửa phút đã để anh dựa vào trên tường, mình thì nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh.

Từ đầu đến cuối, Tịch Chu không nhìn Kiều Sưởng, vì vậy cũng bỏ lỡ rung động kia, và vẻ mặt mừng như điên xen lẫn vội vã.

Động tác của Tịch Chu làm với Kiều Sưởng thật ra cũng không được tính là điểm huyệt, động tác lần này của cậu đơn giản hơn rất nhiều, tối đa chỉ có thể khiến thân thể Kiều Sưởng tê dại một phút đồng hồ mà thôi, ừm, hơn nữa không thể nói chuyện.

Tịch Chu sợ Kiều Sưởng lên tiếng sẽ khiến người khác chạy tới, vậy thì mình liền phiền phức.

Sự thật chứng minh lo lắng của Tịch Chu vẫn rất có lý, khi cậu đi ra từ phòng vệ sinh, phát hiện mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa, mà ngoài cửa thì có rất nhiều học sinh vây quanh.

Cũng may Tịch Chu đã dự đoán từ trước, trước khi ra ngoài đã dùng tay che mặt lại.

Cậu vừa làm thế vừa chạy ra, khả năng Kiều Sưởng không tìm cậu gây sự không cao. Che mặt mình lại, Tịch Chu không tin Kiều Sưởng có thể hỏi được thân phận của người anh không nhìn rõ mặt trong đám học sinh.

Vệ sĩ ngoài cửa thấy dáng vẻ lén lút này của Tịch Chu cảm thấy có chút không ổn, lập tức đưa tay muốn chặn cậu lại, nhưng Tịch Chu là ai, thân thể thoáng chuyển liền lưu loát không gì sánh được từ trong đám vệ sĩ bên cạnh chui vào trong đám người.

Trong nháy mắt, Tịch Chu đã biến mất trong tầm mắt của vệ sĩ rồi.

“Anh Sưởng!” Tiểu Kim vốn giúp ngăn học sinh bên ngoài lại, hiện tại cảm thấy không bình thường cũng không quan tâm đến học sinh phía ngoài nữa, đi thẳng vào phòng vệ sinh, vừa cất bước suýt chút nữa đã đụng vào người Kiều Sưởng.

Kiều Sưởng đẩy Tiểu Kim ra, nhanh chân bước vào trong đám người, chăm chú quét mắt nhìn một lượt.

“Người vừa đi ra đâu rồi?” Kiều Sưởng cúi đầu hỏi thăm một học sinh muốn ký tên, ánh mắt vô cùng sốt ruột, mà thanh âm của anh thì mất đi chững chạc bình thường, mang theo chút gấp gáp và run rẩy.

Học sinh đứng gần Kiều Sưởng như vậy vốn cực kỳ hồi hộp, hiện tại nghe thấy Kiều Sưởng nói chuyện với hắn càng hoảng hốt không biết nên nói gì.

May là học sinh bên cạnh hắn phản ứng khá nhanh, “Người vừa ra ngoài kia đi rất nhanh, hơn nữa cậu ta còn che mặt, em không nhìn thấy rõ hình dạng cậu ta thế nào.”

Người bị hỏi kia lúc này cũng kịp phản ứng, liền vội vàng gật đầu tán thành, “Không thấy rõ dáng vẻ của cậu ta.”

Kiều Sưởng còn muốn đẩy đám người ra tìm, nhưng lúc này Tiểu Kim đã phát hiện anh không bình thường, thấp giọng kêu một câu, “Anh Sưởng, chúng ta cần phải đi.”

Mắt thấy học sinh tràn lên càng ngày càng nhiều, bàn tay thon dài đẹp mắt của Kiều Sưởng nắm chặt lại, ánh mắt cố chấp tìm trong đám người một vòng, chậm rãi nói, “Đi thôi.”

Sau khi ra khỏi tòa nhà dạy học, hệ thống giả chết thật lâu lên tiếng.

“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thứ hai của cậu đã thực hiện thành công.”

“Lúc nãy mi chết máy à?” Tịch Chu liếc mắt, “Sao nửa ngày cũng không phản ứng chút nào.”

Hệ thống tỏ vẻ không muốn chấp nhặt với Tịch Chu, lần đầu tiên khen cậu một câu, “Lúc nãy làm rất tốt.”

Hệ thống không nhắc tới thì may, vừa nói như vậy, ngọn lửa giận nho nhỏ trong lòng Tịch Chu lại dần dần bốc lên ngùn ngụt.

Thật ra dựa theo hiểu biết của Tịch Chu mà nói, bản thân chẳng hiểu ra sao liền làm phiền Kiều Sưởng, bị anh nói một câu “Cút” cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu như đặt cậu vào tình trạng bị người khác đánh lén như thế, chuyện làm ra nhất định phải quá đáng hơn Kiều Sưởng rất nhiều. Trước khi Tịch Chu làm chuyện này đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng sau khi bị Kiều Sưởng rõ ràng chán ghét vứt ra một câu, Tịch Chu lại cực kỳ khó chịu.

Cực kỳ, vô cùng, siêu cấp khó chịu!

Không được Tịch Chu đáp lại hệ thống ngừng lại trong chốc lát, “Lúc nãy cậu không gây ra chuyện gì chứ!?”

Tịch Chu cười khẩy một tiếng, “Không có.”

Không đợi hệ thống nói tiếp, Tịch Chu lại cười lạnh ném ra một câu, “Cho dù gây chuyện ta cũng có thể chắc chắn anh ta không thể đào ra ta được.”

Thật ra trong hành lang có một camera giám sát, nhưng lúc Tịch Chu tiến vào đã trực tiếp che mặt lại chặt chẽ. Cho dù anh ta có tra thế nào cũng không thể điều tra ra mình!

Tịch Chu nhanh chóng bước ra ngoài.

“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”

“Làm một thầy giáo hợp cách, truyền thụ một ít võ thuật ngoại môn cho Kha Cung.”

Lưng Tịch Chu thẳng tắp, bước đi mang theo gió.

Kha Cung bị gọi ra vô cùng vui vẻ, hai ngày nay hắn muốn bảo Tịch Chu dạy hắn, nhưng Tịch Chu vẫn không có thời gian, bây giờ bị gọi ra đương nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

“Cậu đã luyện tâm pháp một khoảng thời gian rồi, miễn cưỡng xem như đã mò tới ngưỡng cửa.” Ánh mắt Tịch Chu quan sát trên dưới người Kha Cung một phen, khác với những sinh viên khác, không có nhiều thời gian tiêu hao trên phương diện luyện tập, bộ dạng bây giờ của Kha Cung coi như đã phù hợp.

Kha Cung có chút xấu hổ.

“Tiếp theo tôi sẽ dạy cậu một ít công phu ngoại môn” Mặt Tịch Chu không chút thay đổi, “Sẽ đau, cậu có thể chịu được không? Nếu không chịu được, cũng không sao.”

Từ nhỏ Kha Cung đã là một người say mê võ hiệp, đau thì tính là gì, chỉ cần để hắn học võ thuật, gãy xương cũng không thành vấn đề!

“Tớ có thể chịu đựng được!”

Nửa tiếng sau, Tịch Chu đỡ Kha Cung từ dưới đất lên.

Trong mắt Kha Cung đã không bò dậy nổi tràn đầy nhiệt huyết, ánh mắt nhìn Tịch Chu đã gần đốt sạch quần áo cậu.

“Bất ngờ là cậu chịu đựng được!”

Kha Cung mặt mũi sưng mồm miệng nói câu “thật là lợi hại” mơ hồ, nhưng Tịch Chu lại hiểu.

Cậu đưa tay xoa nhẹ vài cái lên mặt Kha Cung, Kha Cung lập tức cảm thấy loại đau đớn nóng bỏng kia biến mất hơn phân nửa, thoải mái hết sức rõ ràng.

Thấy vết tích quá nghiêm trọng trên mặt Kha Cung đã đỡ hơn nhiều, Tịch Chu hài lòng thu nội lực của mình về.

Cậu cũng không muốn gánh tội danh đánh nhau trên lưng.

Sau khi đánh một trận, Tịch Chu cảm thấy bản thân nhẹ nhàng thoải mái hẳn, chẳng qua ngược lại cậu cũng không cố ý đánh Kha Cung thảm như vậy, nói cậu truyền thụ công phu ngoại môn cũng là thật, tuy rằng từng cú đấm đau thấu thịt, nhưng dù sao đích thân dạy dỗ cũng khiến Kha Cung hiểu sâu hơn một ít.

“Tuần kế tôi sẽ không dạy cho cậu thứ gì mới, những thứ tôi dạy cậu hôm nay đã đủ để cậu tiếp thu rồi” Tịch Chu nói, “Nếu cậu gặp vấn đề gì có thể hỏi tôi, tôi sẽ không thu tiền của cậu.”

Liên tục ba ngày, Tịch Chu đều nhìn thấy cơm trưa của Kha Cung là ba cái bánh nướng, thật sự là có chút… thương cảm.

Mặc dù hơi thiếu tiền, nhưng Tịch Chu cũng thật sự có chút không đành lòng, bây giờ nhìn thấy bánh nướng, Tịch Chu liền đau dạ dày thay hắn.

Mặt Kha Cung hơi hồng, lúng túng đồng ý nói cảm ơm.

Tịch Chu khoát khoát tay, có chút phiền muộn rời đi.

Sau này, cậu nên làm thế nào để kiếm tiền đây?

“Anh Sưởng, có phải người lúc nãy có vấn đề gì hay không?” Thật vất vả mới có thể thoát khỏi đám người nhiệt tình, Tiểu Kim che chở cho Kiều Sưởng lên xe, thấy vẻ mặt anh vẫn không bình thường như cũ, trong lòng hồi hộp một chút.

Ánh mắt di chuyển trong không khí của Kiều Sưởng lập tức thu hồi, giống như thực thể rơi lên người Tiểu Kim.

Cảm giác bị đè ép mãnh liệt khiến Tiểu Kim thẳng lưng theo bản năng.

“Nghĩ cách điều tra học sinh đi ra lúc đó một chút.”

Nét mặt của Kiều Sưởng không có cảm xúc gì, nhưng Tiểu Kim đi theo Kiều Sưởng đã lâu lại có thể nhìn ra lúc này Kiều Sưởng không bình tĩnh.

“Có phải cậu ta làm chuyện gì xúc phạm ngài không?” Tiểu Kim thử dò xét hỏi.

Kiều Sưởng khép hờ mắt, đè xuống rối loạn trong lòng mình, khi mở mắt ra đã hoàn toàn tĩnh lặng, “Không có.”

“Tôi và em ấy đã từng quen biết.” Kiều Sưởng thoáng ngừng, lại tăng thêm một câu, “Em ấy rất quan trọng với tôi.”

Đôi mắt của Kiều Sưởng sâu như đáy biển, rất nhiều người khi nhìn đến ánh mắt của anh đều sẽ không tự chủ được thất thần, cho dù là Tiểu Kim ở chung với Kiều Sưởng đã lâu cũng không ngoại lệ.

Tiểu Kim ngây ngốc gật đầu.

Hắn cảm nhận được coi trọng của Kiều Sưởng đối với học sinh nọ từ trong câu nói đơn giản kia, đó là cảm xúc hắn chưa từng cảm nhận được trên người Kiều Sưởng, cho dù là lúc anh nói tới cha mẹ.

Trong mắt người ngoài, Kiều Sưởng là một người dịu dàng mà ưu nhã, anh đối với tất cả mọi người đều thân thiết lễ độ giống nhau, cho dù là đám antifan gay gắt với anh. Lúc trước Tiểu Kim cũng cho là vậy. Từ lúc Kiều Sưởng vào nghề tới giờ Tiểu Kim vẫn luôn đi theo anh, cho đến gần đây, Tiểu Kim mới mơ hồ cảm nhận được Kiều Sưởng cũng không phải giống như những gì anh thể hiện, đặt tất cả mọi người trong lòng, mà là hờ hững đến đối xử như nhau, mọi người và mọi chuyện đều không lọt nổi vào mắt xanh của anh.

Bởi vì không quan tâm, nên biểu hiện rất bình thường.

Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Kim nhìn thấy Kiều Sưởng lộ ra dáng vẻ khác ngoài mỉm cười thân thiết.

Khi rời khỏi phương tiện truyền thông, không xuất hiện trước mắt người khác mỗi ngày, ngươi sẽ nhanh chóng quên đi.

Cho dù đó là lúc ngươi vô cùng phẫn nộ, vô cùng sợ hãi, hay là chuyện đó cảm động khiến ngươi lệ rơi đầy mặt.

Sau khi Hoắc Thiên Hoa ra tay, cho dù là truyền thông tin tức hay weibo, tất cả các kênh đều nhất trí quên mất sự kiện nhảy lầu lần này của Tịch Chu, mà đám cư dân mạng vốn kích động chờ thông tin sau khi soát tin tức hai ngày trên mạng không nhìn thấy tin tức liên quan, oán trách hai ngày, cũng liền dần dần quên đi chuyện này.

Mà trong trường học cũng vì cố ý ép xuống, không ai tiếp tục thảo luận chuyện Tịch Chu nhảy lầu, chẳng qua bởi vì tính cách Tịch Chu thay đổi, thái độ của người xung quanh đối với cậu cũng dần dần tốt lên.

Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa tháng.

Sân tập.

Hàng trăm người tụ tập ở phía bắc, bọn họ mặc đồng phục thống nhất, vây quanh thành một vòng tròn lớn, ở giữa chừa lại không gian khoảng chừng hơn hai mươi mét vuông, chính giữa có một người đang đánh sáo lộ võ thuật. 

Hôm nay là thời gian hiệp hội võ thuật kiểm tra cuối tháng, mỗi thành viên đều phải kiểm tra đánh giá kiến thức cơ bản và sáo lộ.

Mặt trời đã lên tới đỉnh.

Trên đất trống truyền tới từng tiếng quát chói tai, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Kha Cung mặc đồng phục của hiệp hội võ thuât, sải bước đi tới giữa khoảng đất trống.

Sau khi làm lễ ôm quyền với bạn học bốn phía, hai tay Kha Cung khẽ động, tư thế bắt đầu vừa nội liễm vừa trầm ổn.

Chỉ là một tư thế bắt đầu, loại khí tràng* đặc thù này lại khiến lưng mọi người không nhịn được căng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn trên người Kha Cung. (*khí thế, tinh thần)

Trong đám người chuyên chú, thuần phác mạnh mẽ rung động lòng người.

Động tác của Kha Cung chiếm lấy tầm mắt của mọi người, cái này rất khác với tất cả sáo lộ mà bọn họ từng nhìn thấy, đó không phải là mạnh mẽ thông thường, chưởng pháp bộ pháp* của Kha Cung khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng tự nhiên rồi lại vô cùng rung động. (*đơn giản là các quyền tay, chân)

Cương nhu hòa hợp.

Sau khi lưu loát sinh động đánh xong một bộ Bát Quái chưởng mạnh mẽ mười phần, mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần như cũ.

Vương Xưởng kinh hãi không ngớt.

Hắn lại phát hiện loại ý vị đặc thù của đại sư võ học trên người Kha Cung!