Truyền Kiếm

Chương 166: Chương 162: Cửu Hàn Châu





Mấy đạo kiếm quang phá không bay đến, hạ xuống đỉnh một ngọn núi gần đó.
Vài tên Linh Kiếm Sư nhìn tới màn hào quang màu xanh cực lớn ở trước mặt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì rồi? Chỗ này không phải là khu chợ trên núi Thanh Dương sao?”
“Đây hình như là kiếm trận Thái Ất Thanh Cương, chính là kiếm trận hộ sơn của khu chợ này. Tại sao nó lại đột nhiên khởi động? Chẳng lẽ là có ngoại địch tới quấy nhiễu?”
Cách đó không xa, một gã Linh Kiếm Sư đã ở nơi này từ trước trợn trắng mắt đáp: “Có quỷ mới biết được, ba ngày trước, khi lão tử đến đây thì đã có việc này, nghe nói chuyện này đã kéo dài liên tục bẩy ngày rồi.”
“Chẳng lẽ cứ chờ như vậy? Ta đây còn có chuyện quan trọng phải làm đây này? Hay là tìm người tới báo một tiếng để cho trưởng lão chấp sự bên trong mở kiếm trận ra?” Một gã Linh Kiếm Sư đề xuất ý kiến.
“Không sợ chết thì cứ đi mà gọi, cái kiếm trận này chẳng quản tới ngươi là người nào, hôm trước có một tên đệ tử của Viêm Kiếm Môn không biết lượng sức , dương dương tự đắc cho rằng môn phái của hắn là một trong những chủ nhân của khu chợ này, kết quả vừa tới gần đã bị kiếm trận phóng xuất ra một đạo kiếm khí Thái Ất Thanh Cương chém thành thịt nát.”
“Thật xúi quẩy, việc này lão tử quyết không thể bồi tiếp các ngươi được rồi, ai muốn đợi thì cứ đợi đi.” Một gã Linh Kiếm Sư mắng lớn một tiếng rồi khống chế kiếm quang bay lên không trung.
Đúng lúc này, toàn bộ màn hào quang màu xanh bao phủ khu chợ đột nhiên chấn động kịch liệt… lại tiếp tục biến ảo mấy lần rồi ầm ầm sụp đổ biến mất vô ảnh vô tung. Mà đứng ở phía xa có thể thấy được từ trong một tòa lầu lớn ở trung tâm khu chợ có một cỗ ánh sáng màu xanh phân tán bay ra bốn phương tám hướng khiến cho non nửa khu chợ này bị sóng linh lực bạo phát ra phá hủy.

“Ôi Kiếm Tổ ! Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là đây nội chiến giữa những tên chưởng quản khu chợ này sao ?”
Xung quanh chợ, rất nhiều Linh Kiếm Sư sợ hãi trợ mắt há hốc mồm.
Hơn mười đạo kiếm cương cũng đi theo đạo màu xanh linh lực bạo phát mà bắn ra, lộ ra hơn mười thân ảnh trên người đầy bụi đất.
Thủ tịch trưởng lão chấp sự Lư Viêm của khu chợ tức giận tới mức khuôn mặt dường như vặn vẹo, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Tên khốn kiếp ! Không cần biết ngươi là ai, bổn tọa nhất định phải khiến ngươi trả giá thật đắt.”
Công Tôn trưởng lão cũng đồng dạng sắc mặt âm trầm hỏi: “Lư trưởng lão, lần này phải làm sao mới có thể giải quyết hậu quả cho thật tốt đây ?”
Lư Viêm cắn răng nói: “Lập tức gửi phi kiếm truyền thư cho Linh Dục Kiếm Tông nói cho bọn họ đã tìm ra hung thủ sát hại cháu của Thái Thượng La Trưởng lão, đồng thời cũng báo những tổn thất ở đây cho bọn họ biết.”
Công Tôn trưởng lão nhíu mày: “Ngươi xác định người kia chính là người mà Linh Dục Kiếm Tông muốn tìm?”

“Cho dù trước kia không đúng, bây giờ cũng phải đúng. Công Tôn trưởng lão, sự tình đã đến nước này, ta và ngươi đều không còn đường lui nữa rồi.” Lư Viêm âm trầm đáp.
Công Tôn trưởng lão trầm mặc suy nghĩ, không nói tới Vi trưởng lão của Linh Dục Kiếm Tông chết tại đây, chỉ cần tổn thất của khu chợ này thôi cũng đã khiến bọn hắn phải chịu chất vấn đồng thời từ sư môn và Lịnh Dục Kiếm Tông rồi. Bởi vậy tuy lão không đồng tình với đề nghị của Lư Viêm nhưng không thể không tiếp nhận. Lần này bọn hắn thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, không những không lưu lại được đối phương mà còn bị đối phương đâm lén một phát, giết chết cả trưởng lão khách khanh Lý Cuồng, ngay cả kiếm trận thượng phẩm nhị giai cũng bị phá hủy.
Trong lúc những nhân vật chưởng quản khu chợ này còn đang bàn bạc tìm cách giải quyết tốt hậu quả thì Mạc Vấn đã ở cách xa hàng vạn dặm rồi.
Vân Vụ Sơn, vùng biên giới phía bắc, trong một hang núi, Mạc Vấn dùng một tia Mệnh Nguyên lực chậm rãi dung nhập vào trong Khô Mộc Hồi Xuân Đan, thành phần dược liều cùng với kết cấu của đan dược dần dần hiện ra trong tâm trí của hắn.
Linh đan cực phẩm nhị giai, thành phần dược lực cùng với kết cấu trong đó cực kỳ phức tạp, không kém hơn một cái cấm trận siêu phẩm nhị giai cỡ nhỏ. Chẳng qua đối với Mạc Vấn mà nói thì cũng không phải quá khó khăn để phân tích ra. Dù sao hắn cũng đã từng phân tích qua kiếm trận tam giai.
Nửa tháng sau, nguyên liệu luyện chế cùng với kết cấu tổ hợp các loại linh dược của Khô Mộc Hồi Xuân Đan đều được Mạc Vấn thăm dò rõ ràng.
“Địa Tủy Linh Nhũ , Xích Hà Quả .”

Mạc Vấn lặng lẽ hồi tưởng lại tên của hai loại linh dược. Hai loại linh dược này đều là thành phần chủ yếu để luyện chế Khô Mộc Hồi Xuân Đan, nhưng mà dựa theo những gì hắn đọc được trong các loại điển tịch luyện đan hiện nay thì hai loại linh dược này dường như đã tuyệt tích.
Địa Tủy Linh Nhũ là do linh huyệt Tiên Thiên trong linh mạch sản sinh ra, linh huyệt Tiên Thiên chính là nói linh huyệt từ khi linh mạch hình thành chưa bao giờ bị khai mở ra, một linh mạch nhị giai bình thường mỗi ngàn năm mới có thể thai nghén ra một giọt, về phần linh mạch nhất giai thì khả năng sinh ra Địa Tủy Linh Nhũ là cực kỳ nhỏ, chỉ có linh mạch cấp bậc tương đối cao thì khả năng sản sinh ra linh nhũ mới cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, không phải linh mạch cấp cao nào cũng sinh ra được Địa Tủy Linh Nhũ đấy. Huống chi thiên hạ ngày nay chỉ cần là những nơi mà Linh Kiếm Sư có khả năng đặt chân tới hầu như toàn bộ linh mạch dưới mặt đất ở những nơi đó đều đã bị khai quật ra, bị từng cái kiếm môn, kiếm tông chiếm cứ rồi, linh huyệt ở những chỗ linh mạch này sớm đã bị ô nhiễm bởi khí Hậu Thiên hoàn toàn không có khả năng lại sinh ra Địa Tủy Linh Nhũ nữa, bởi vậy ngoại trừ một ít đại kiếm tông còn tồn trữ một ít thì ở ngoại giới cơ hồ không có khả năng nhìn thấy được rồi. Về phần loại linh dược thứ hai chính là linh dược cực phẩm nhị giai Xích Hà Quả lại càng thêm hiếm thấy cơ hồ là chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Thứ này coi như có chút dây mơ rễ má với một loại thiên địa kỳ vật Chu Quả, ngàn năm khó gặp, suốt ba ngàn năm lịch sử trong toàn bộ Tử Vân Tinh Các cơ hồ xuất hiện không quá một lần, hơn nữa cho dù có được vật ấy cũng không có ai sẽ đem nó đi luyện hóa Khô Mộc Hồi Xuân Đan bởi vì nó chính là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế một loại linh đan cực phẩm nhị giai là Hóa Nguyên Đan.
Tuy nhiên đối với Mạc Vấn thì Xích Hà Quả lại không thể làm khó được hắn bởi vì trong kiếm nang của hắn đang có một gốc Xích Hà Quả hơn nữa còn đã kết xuất được một trái. Thứ này là do hắn lấy được trong dược viên ở Mê Vụ Chiểu Trạch trước giờ vẫn để chung một chỗ với một đám linh dược cực phẩm nhất giai, nhị giai.
“Không biết một viên Khô Mộc Hồi Xuân Đan này có đủ để hồi phục cánh tay của mình hay không?”
Mạc Vấn nhìn thoáng qua linh đan trong lòng bàn tay, vai trái rung lên, Huyền Cương Kiếm Tí liền rời ra khỏi thân thể rớt xuống đất, sau đó hắn liền trực tiếp bỏ linh đan vào trong miệng.
Một luồng hào quang mờ mịt phát ra từ trong cơ thể Mạc Vấn chiếu rọi toàn bộ hang núi thành một vùng sương mù ngũ sắc, thân thể của hắn cũng hoàn toàn biến mất trong quầng sáng.
Ba ngày sau, tất cả hào quang trong hang núi đột nhiên thu lại, lộ ra Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi bất động trên mặt đất, chẳng qua lúc này toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển, mà cánh tay áo trái vẫn trống rỗng như cũ.
“Không được, dược lực không đủ để ngưng tụ xương thịt cánh tay, dựa vào thể chất của kiếm thể hiện nay cần phải có ít nhất ba viên Khô Mộc Hồi Xuân Đan mới đủ để hồi phục lại.”
Mạc Vấn cau mày nhìn thoáng qua vị trí cánh tay trái, số lượng ba viên linh đan là do hắn thận trọng ước đoán, nếu như kiếm thể của hắn lại một lần nữa đột phá thì số lượng linh đan cần thiết có khả năng còn phải tăng lên nữa, một trái Xích Hà Quả không biết có đủ dùng hay không? Hơn nữa Địa Tủy Linh Nhũ còn không biết đi đâu mà tìm đây này.

Khẽ thở dài, Mạc Vấn gắn Huyền Cương Kiếm Tí trở lại, ánh mắt trở nên quyết đoán, hiện giờ hắn không thể giải quyết hai vấn đề là cánh tay và đan điền của hắn trong thời gian ngắn được, vậy trước tiên cứ tu luyện Mệnh Nguyên Lực hoặc kiếm thể đạt tới cấp độ Kiếm Cương tầng hai rồi sau đó quay trở lại nước Triệu.
Linh quang lóe lên, một tấm ngọc giản xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đặt ngọc giản lên trán, một tấm bản đồ rộng lớn hiện ra trong trí óc.
Đây là bản đồ lấy được trong kiếm nang của Lý Cuồng, so với địa đồ lấy được chỗ La Ngọc Tiêu với Vương Uy thì kỹ càng hơn nhiều, ngoại trừ Vu Linh Châu thì những châu giáp ranh với Vu Linh Châu cũng được ghi chép, nhưng chỉ là lượng thông tin vô cùng ít ỏi, chỉ có giới thiệu sơ lược đại khái địa hình mà thôi.
“Hàn Châu…”
Mạc Vấn nhẹ giọng đọc lên một cái tên, đây là một khu vực giáp giới với Vu Linh Châu về phía bắc, khí hậu lạnh lẽo, hoang vắng, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, trong đó tà ma ngoại đạo hoành hành, tà ma ngoại đạo ở đây cũng không phải là Ma Linh Kiếm Sư bình thường, mà là loại Linh Kiếm Sư tà dị hành sự quái đản, có thể nói khu vực này chính là khu vực hỗn loạn nhất trong số mười châu của Tử Vân Đế Quốc, nơi này bị tất cả các đại kiếm tông coi như là khu vực lưu đày đám môn hạ chẳng ra gì, hơn nữa ở đây còn tụ tập rất nhiều đám trọng phạm bị truy nã trong giới Linh Kiếm Sư. Nơi này hiện tại được tiếp quản bởi một kiếm tông mới thăng lên thành kiếm tông tam giai khoảng hai mươi năm trước, nhưng mà bởi vì cái kiếm tông mới tấn giai kia không đủ thực lực nên thực tế chỉ có thể khống chế được không tới một phần năm địa bàn, còn lại đại bộ phận vẫn là khu vực hỗn loạn không chịu sự quản lý của ai cả.
“Thiên Trì Kiếm Tông? Chẳng lẽ là từ Thiên Trì - Thiên Kiếm Môn ở nước Triệu dời đến?”
Mạc Vấn có chút ý nghĩ, có lẽ vùng đất hỗn loạn này cũng là một sự lựa chọn không tồi.