Truyền Kiếm

Chương 181: Chương 177: Không đề





Phía chân trời đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện hai đạo lưu quang, cấp tốc bay đến trong nháy mắt với tốc độ cực nhanh, cuối xùng ầm ầm lao đến kiếm đài trên ngọn chủ phong, Kiếm đài vốn đã biến dạng hoàn toàn nay lại bị phá hủy thêm một lần nữa, đá vụn chung quanh hóa thành bột mịn.
Trong bụi mù đầy trời hiện ra hai thân ảnh, người đi đầu toàn thân mặc một áo choàng đen, người còn lại một thân áo xám, đầu tóc bạc trắng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn qua thì thấy người này khoảng độ năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng để ý hơn thì lại thấy như mới chỉ ba mươi, bốn mươi tuổi, làm cho người khác có một cảm giác khó hiểu.
Mạc Vấn nhìn phi thuyền cực lớn trên chủ điện, nhìn thấy bốn tênLinh Kiếm sư bị Linh kiếm găm đính tại mũi tàu, gương mặt Mạc Vấn dưới lớp áo choàng đen lạnh lùng không biểu lộ gì cả, hàn ý trong mắt chậm rãi tỏa ra.
“Kiếm thuyền Phi Vũ!” Đồng tử Lãnh Cừu co rụt lại, xuất thân trước kia của gãkhông thấp, tự nhiên biết một chiếc kiếm thuyền Phi Vũ như vậy nói lên điều gì, cho dù đó chỉ là kiếm thuyền hai cánh cấp thấp nhất.
Mỗi một tay Đông Phương Minh đều bị một thanh linh kiếm cắm vào, thân thể bị đóng lên mũi thuyền theo hình chữ đại (hình người nằm dang tay chân), vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt gã tái nhợt, cố hết sức mở to mắt, khó khăn liếc nhìn Mạc Vấn: “Đại nhân…”
Ba gã đệ tử Nhận Kiếm môn khác cũng bị đính ở mũi thuyền giống như vậy, trên kiếm thuyền phát ra sức mạnh trói buộc, giữ bọn họ ở trên cao, không thể giãy giụa.
“Các ngươi từ đâu đến? Tại sao làm nhục môn hạ đệ tử của ta?” Lãnh Cừu phóng thích toàn bộ sát cơ không giữ lại chút nào, nhìn chằm chằm vào đầu thuyền.
“Lãnh môn chủ, từ khi chia tay đến nay các hạ vẫn khỏe chứ ?” Thân ảnh Hầu Tân xuất hiện ở mạn thuyền.
“Môn chủ Hậu Thổ Kiếm môn Hầu Tân!” Lãnh Cừu rít lên từng tiếng.
Hầu Tân thản nhiên nói: “Hiện tại đã không còn Hậu Thổ Kiếm môn, chỉ có Hậu Thổ điện của Vạn Kiếm môn. Không nghĩ tới Lãnh Môn chủ cũng có ngày thần phục dưới trướng người khác, thật sự là tại hạ hơi ngạc nhiên đấy.”
“Ta thần phục hay không không liên hệ gì tới ngươi! Ngươi đến đây làm gì?”
Hầu Tân mỉm cười: “Lãnh môn chủ có thể thần phục người khác, xem ra cũng là người hiểu biết, hôm nay uy danh Vạn Kiếm môn lan tới các quận phía nam, đúng là lúc cần người, ngươi cần gì phải đi theo một tên ngay cả mặt mũi cũng không dám để lộ, chưa xong bữa sáng đã phải lo bữa chiều. Chi bằng hãy đầu quân cho Vạn Kiếm môn cùng xây nghiệp lớn.”

Lãnh Cừu cười lạnh một tiếng: "Ta thấy hình như là làm nô là bộc mới đúng!"
Hầu Tân bị vạch trần bộ mặt, sắc mặt thật khó coi, tức giận nói: “Ngươi đi theo kẻ này không phải cũng chỉ là làm nô bộc hay sao? Đều là tìm một chủ nhân mà thôi, chủ nhân của ngươi sao có thể so sánh được với Vạn Kiếm môn?”
“Vạn Kiếm môn? Ghê gớm lắm hay sao ?” Vẻ mặt Lãnh Cừu như chẳng thèm ngó tới.
Trong mắt Hầu Tân hiện lên vẻ tức giận, hắn đương nhiên biết rõ Lãnh Cừu là cố ý nói vậy, cố nén giận mà nói: “Vạn Kiếm môn hôm nay đã chiếm cứ mười bảy quận phía nam, môn hạ đệ tử hơn một vạn, cường giả trong môn nhiều như mây, Kiếm Cương có hơn ba mươi vị, Đại trưởng lão cùng với hai người chính, phó Môn chủ đều là Kiếm Cương Viên Mãn cách Kiếm Nguyên nửa bước. Thực lực như thế thống nhất phía nam là chuyện đương nhiên, Nhận Kiếm môn của ngươi muốn chống lại sao?”
“Hừ, nhiều lời vô ích, muốn bổn tọa thần phục thì đến đây!” Lãnh Cừu bước lên một bước, một thanh Linh kiếm màu trắng xuất hiện trong tay, tất cả kiếm khi trên người tập trung vào Hầu Tân.
Hầu Tân không ra tay, mà y quay lại thoáng nhìn về phía sau, thấy hai mắt lão giả nằm trên ghế hơi mở, thức thời liền lui ra một bên.
Trên boong thuyền, thân thể lão giả đang nằm nghiêng trên ghế hơi chấn chỉnh lại cho ngay ngắn, nhấp một chút linh tửu do thiếu nữ Kiếm Nô bên cạnh vừa dâng lên, hai mắt híp lại chằm chằm nhìn Mạc Vấn phía xa xa: “Ngươi chính là chủ nhân con Lôi Dực Thôn Kim Thú phải không? Ngươi đến đây so với tưởng tượng của ta nhanh hơn một chút, mấy tên thủ hạ kia của ngươi không nghe lời ta, bổn tọa thay mặt ngươi dạy dỗ chúng một chút, ngươi sẽ không trách bổn tọa rỗi hơi lo chuyện người khác chứ?”
Một luồng sát ý nồng đậm bao phủ quanh thân Mạc Vấn: “Thả bọn họ ra.”
Lão giả mỉm cười: “Sát khí thật nhiều, xem ra kiếm hữu cũng là người bụng dạ thẳng thắn. Tự giới thiệu một chút, bổn tọa là phó Môn chủ Vạn Kiếm môn Nghiêm Bình, phục mệnh Môn chủ đến đây thu phục mấy quận phía Tây Nam, hôm nay chỉ còn lại ba quận Cứ Cốt, Thiên Nhân, Hạt Vỹ, thế nhưng vừa mới nghe nói ngươi đã sớm thu phục cả ba quận, đúng là làm giảm không ít thời gian cho bổn tọa. Ngươi có hai lựa chọn, thần phục bổn tọa, hoặc là chết!”
Áo choàng đen của Mạc Vấn bị gió núi lăng lệ ác liệt thổi bay phấp phới, tay nhẹ nhàng giơ lên, Lam Tinh kiếm xuất hiện trong tay.
Hàn ý trong mắt lão giả lóe lên: “Xem ra ngươi muốn chọn cái thứ hai, Hầu Tân!”

Hầu Tân lên tiếng, bất đắc dĩ tiến lên một bước. Ý tứ của lão giả rất rõ ràng, đó là để cho y ra tay thăm dò sức mạnh của Mạc Vấn, nhưng đối mặt với một Mạc Vấn có thể thu phục Lãnh Cừu, chém chết Môn chủ Cứ Kiếm môn, Môn chủ Ngũ Độc Kiếm môn tổng cộng bốn gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương, trong lòng y vẫn hơi e sợ.
Hầu Tần lách mình nhảy xuống kiếm thuyền, rơi xuống chỗ kiếm đài, Linh kiếm xuất hiện trong tay, y dành mười hai phần tinh thần chú ý đến nhất cử nhất động của Mạc Vấn.
Lãnh Cừu trầm mặc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hiện một tia trào phúng, gã đã tưởng tượng ra kết cục của Hầu Tân, lúc đứng bên cạnh Mạc Vấn gã đã cảm nhận được sát ý đáng sợ bên dưới áo choàng đen, khiến cho người khác cảm nhận được thực chất bên trong mà rét run.
“Bổn tọa là Điện chủ Hậu Thổ điện của Vạn Kiếm môn Hầu Tân, mời…”
Hai chữ “chỉ giáo” Hầu Tân còn chưa nói ra hết, trước mắt y đã xuất hiện một đạo ánh sáng trắng , cảm giác sinh lực toàn thân không thể khống chế đang nhanh chóng trôi đi, trên mặt y hiện lên vẻ hoảng sợ, cuống quýt dùng Linh kiếm ngăn chặn kiếm quang màu bạc kia, một đạo kiếm quang màu vàng đất bay lên đụng vào kiếm quang màu bạc.
Kiếm quang màu bạc bị đánh tan, nhưng Hầu Tân không có tí vui vẻ nào, bởi vì hắn cảm giác được thọ nguyên của mình khi bị một kiếm kia chém lên đã mất di một giáp! Vốn là còn hơn một trăm năm tuổi thọ lại giờ đây còn lại chưa đến trăm năm!
Trên boong thuyền, hai mắt Nghiêm Bình đang híp lại bỗng nhiên mở ra, nhìn chằm chằm xuống bên dưới kiếm thuyền.
Mạc Vấn cầm Lam Tinh kiếm, nhanh chóng đi đến chỗ chủ điện, thân thể Hầu Tân đang từ bộ dáng trung niên biến thành một lão già. Hắn hoảng sợ nhìn cánh tay đột nhiên khô héo, bị dọa sợ liên tục rút lui, nói năng lộn xộn: “Mệnh Nguyên! Ngươi tu luyện Mệnh Nguyên lực! Đây là Sinh tử Tuyệt Kiếm của Tuyệt Mệnh kiếm khách năm đó!”
Cánh tay phải Mạc Vấn chấn động, một đạo cầu vồng màu bạc lần nữa quét ngang trời, Hầu Tân cơ bản không tránh kịp, chỉ có thể giơ kiếm lên chống đỡ, tuy một lần nữa đánh nát Sinh Tử kiếm quang, nhưng tuổi thọ của y lại lần nữa bị rút ngắn một giáp!
Phù một tiếng, Hầu Tân trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, tóc trắng trên đỉnh đầu theo gió tróc ra, từng tầng da thịt khô héo trên mặt xếp chồng lên nhau, thành một lão nhân, đúng là trong nháy mắt biến thành một lão nhân đáng thương sắp sửa chết, hiện tại cho dù Mạc Vấn không giết hắn thì hắn cũng chỉ có thể sống thêm vài năm nữa.
Mạc Vấn trực tiếp lướt qua người Hầu Tân, mục tiêu của hắn là kiếm thuyền Phi Vũ trên chủ điện.

Nghiêm Bình đang nằm trên ghế bỗng nhiên đứng dậy: “Hừ, chỉ là Nguyên Đan sơ kỳ, Sinh Tử Tuyệt Kiếm cũng chỉ có tác dụng với Linh Kiếm sư tiểu thành bình cảnh Kiếm Ý trở xuống, hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi một bài học.”
"Cấn Sơn Chi Sơn, Huyền Trọng Chi Cảnh!"
Nghiêm Bình lần nữa thi triển ra trọng áp, lấy cảnh giới tinh thần đè xuống chỗ Mạc Vấn.
Thế nhưng trên người Mạc Vấn lóe lên tia máu, một tia Sát Lục Kiếm Ý hơi lộ ra ngoài, liền đánh nát thế trọng áp mới chỉ gần đạt bình cảnh đại thành, một đạo kiếm quang màu trắng bạc trực tiếp chém tới kiếm thuyền Phi Vũ.
Rầm --
Bên ngoài cách Phi Vũ kiếm thuyền ba mươi trượng trái phải hai bên xuất hiện một màn hào quang hình tròn màu vàng, hoàn toàn ngăn Sinh Tử kiếm quang lại, đặc tính thôn phệ của kiếm quang cũng bị cản bên ngoài cự thuyền.
“Thế mà có thể miễn dịch trọng thế uy áp của ta.” Nghiêm Bình hơi biến sắc, nhưng rất nhanh hừ lạnh một tiếng: “Kiếm thuyền Phi Vũ của bổn tọa có kiếm trận Mậu Linh Huyền Sát nhị giai siêu phẩm, cho dù có là Linh Kiếm sư Kiếm Cương viên mãn cũng không thể dễ dàng phá hủy được, ngươi mới đạt đến Nguyên Đan sơ kỳ, có vặt kiệt Mệnh Nguyên của mình cũng không thể làm gì được kiếm thuyền được đâu.”
Mạc Vấn đứng thẳng ở bên ngoài cách chủ điện trăm trượng, chậm rãi nâng cánh tay trái lên, áo choàng màu đen tuột xuống, một cánh tay bằng kim loại màu mực đen sáng bóng đột nhiên thò ra. Tiếp đó là một luồng Sát Lục Kiếm Ý đáng sợ từ trong cơ thể Mạc Vấn bắn ra, ngay lập tức bao phủ toàn bộ ngọn chủ phong!
Nghiêm Bình bỗng nhiên biến sắc, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo kiếm khí Canh Kim Huyền Cương đỏ thẫm từ đầu ngón tay bắn thẳng ra, Sát Lục Kiếm Ý vô cùng vô tận làm cho mọi người có ảo giác như rơi vào vực sâu biển máu.
"Xoẹt xoẹt!"
Lớp vỏ mầu vàng đất bên ngoài kiếm thuyền Phi Vũ nhìn như cứng rắn kia lại bị xé rách, xuất hiện một lỗ thủng lớn.
“Sát Lục Kiếm Ý! Tiểu thành Sát Lục Kiếm Ý!” Trên mặt Nghiêm Bình đã không còn tí máu nào, y hiện tại mới biết người áo đen thần bí này đáng sợ đến mức nào, hắn đã đã lĩnh ngộ Kiếm Ý! Hơn nữa lại là Sát Lục Kiếm Ý, cấp cao trong các loại Kiếm Ý! Càng đáng sợ hơn chính là Sát Lục Kiếm Ý này đã đạt đến tiểu thành !
Phía xa xa Lãnh Cừu có vẻ như càng kích động hơn, gã biết mình đã thành công!

Mạc Vấn xuyên qua kiếm trận phòng hộ trên phi thuyền không chút trở ngại, kiếm khí Canh Kim Huyền Cương bắn ra liên tục, từng thanh linh kiếm găm trên bốn người Đông Phương Minh nát vụn, cấm chế trên thân bốn người cũng tự động tiêu tán, cả bọn từ trên mũi tàu rơi xuống dưới.
“Đi.” Mạc Vấn không để ý bốn người nữa, dặn dò một câu rồi nhảy về phía mũi tàu trên boong thuyền.
Khuôn mặt Nghiêm Bình nhăn nhó, chém một kiếm xuống đầu Mạc Vấn: “Ngươi đi chết cho bổn tọa!”
Mạc Vấn đưa lên một ngón tay, kiếm khí Canh Kim Huyền Cương được gia trì thêm Sát Lục Kiếm Ý tiểu thành lần nữa bắn ra, dễ dàng đánh tan một kiếm toàn lực của Linh Kiếm sư Kiếm Cương viên mãn Nghiêm Bình. Sau một khắc, Mạc Vấn đã leo lên mũi thuyền, chỉ đứng cách Nghiêm Bình độ vài chục trượng.
Lúc này đây Nghiêm Bình đã vô cùng hoảng sợ rồi, y thật sự không nghĩ tới Cửu Hàn Châu này tồn tại một cường giả cảnh giới đáng sợ như thế, lĩnh ngộ được đến ba thành kiếm ý! Nếu không xẩy ra điều gì bất ngờ, tấn thăng Kiếm Nguyên chỉ còn là vấn đề thời gian, cho dù có là cảnh giới Kiếm Thai ở trên thì hắn vẫn có cơ hội đạt được!
“Lên! Các ngươi, lũ ngu ngốc này còn không mau lao lên cho bổn tọa!”
Nghiêm Bình giận dữ mắng một tiếng, Linh Kiếm sư hộ vệ xung quanh mới giật mình tỉnh ra, thế nhưng ngoại trừ một vị Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ còn sót lại, thì những người khác đều là cấp độ Kiếm Mạch, muốn ngăn cản Mạc Vấn đúng là châu chấu đá xe. Nhưng bọn chúng lại không dám phản kháng, bởi vì Nghiêm Bình đúng là có khả năng khiến cho bọn chúng sống không bằng chết. Vì thế cả bọn đành mang theo bộ mặt tuyệt vọng mà lao tới tấn công Mạc Vấn.
Hơn mười đạo kiếm quang giăng khắp nơi, chém về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, Lam Tinh kiếm trong tay quét ngang, tất cả kiếm quang trong nháy mắt đã vỡ vụn.
Nhưng Nghiêm Bình cũng đã có đủ thời gian mình muốn, trong khoảng thời gian đó y đã kịp thúc dục kiếm trận phòng ngự trên phi thuyền.
Vô số đạo kiếm quang màu vàng đất dày đặc bỗng nhiên hiện ra trên boong thuyền, đánh về phía Mạc Vấn, mỗi một đạo kiếm quang đều tương đương với một kích toàn lực của Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn. Đối mặt với rất nhiều kiếm khí Mậu Linh Huyền Sát như vậy, cho dù có là Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn cũng không thể đón đỡ.