Truyền Kiếm

Chương 193: Chương 189: Thiếu Niên





Mạc Vấn nhìn bình ngọc màu vàng nhạt trong tay, trong bình một chất lỏng mầu sữa chậm rãi lưu động.

Đây là Địa Tủy Linh Nhũ tìm được trong linh mạch nhị giai trung phẩm không bị khai phá dưới Hạt Long Khâu, linh mạch này không biết đã hình thành bao lâu, Mạc Vấn tìm được một ít này ở sâu bên trong linh huyệt, có chừng một trăm giọt. Nhưng chính một ít này, nếu như mang ra chợ, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ giới Linh Kiếm Sư ở Tử Vân Đế Quốc điên cuồng.

Nhìn Địa Tủy Linh Nhũ trong tay thật lâu, cuối cùng Mạc Vấn vẫn không động thủ luyện chế Khô Mộc Hồi Xuân Đan, tuy hắn đã sưu tập đầy đủ tài liệu linh dược. Hắn còn không muốn bỏ Huyền Cương Kiếm Tý, vấn đề đan điền chưa giải quyết, chữa trị cánh tay trái cũng không cần thiết, phóng xuất Sát Lục Kiếm Ý thông qua kiếm khí Canh Kim Huyền Cương là thủ đoạn tấn công mạnh mẽ nhất của hắn hiện nay.

Thu hồi bình ngọc vào trong kiếm nang, Mạc Vấn phất tay lấy ra từng khối khoáng thạch màu trắng bạc, một luồng linh khí hệ Kim tinh thuần chậm rãi tuôn ra.

Kim Duệ Thạch, linh thạch nhất giai thượng phẩm, tính chất cứng mà giòn. Nó không phải là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế linh kiếm, với tư cách phụ liệu thì có tác dụng làm cứng, nhưng nó có công dụng chủ yếu khác, thiết thực hơn, đó là nguyên liệu luyện chế phù kiếm trong cấm trận. Nguyên liệu luyện chế phù kiếm cũng không phải phẩm giai cao là tốt, cái nó cần chính là tính kiêm dung với linh lực và độ nhạy, càng dễ để điều khiển sự lưu chuyển của linh lực. Những Kim Duệ Thạch này chính là hắn đặc biệt dặn dò thủ hạ khai thác, trong đó còn có linh quáng tất cả các thuộc tính khác, bộ Diễn Thiên Thần Giám Phù dùng cương nham luyện chế ở trong Mê Vụ Đầm Lầy kia đã thất lạc từ lâu, hiện tại hắn đang chuẩn bị luyện chế lại một bộ nữa, đương nhiên là không thể dùng loại tài liệu cương nham kia được nữa.

Một ngọn lửa bạc trùm lấy những hòn Kim Duệ Thạch này, không lâu sau đó chúng bị hòa tan bên trong ngọn lửa màu bạc...

“Đại nhân, đã đến quận Trung Đô , phía trước chính là Cửu Hàn Sơn Mạch.” Một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài cửa khoang truyền vào.

Lúc này Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi trong khoang, gần hai ngàn miếng kiếm phù dài nửa xích rộng ba tấc liên tục biến ảo trong khoang rộng rãi, tùy ý tổ hợp phân tán, kéo theo từng dấu vết huyền ảo. Đây chính là kiếm phù Diễn Thiên Thần Giám Mạc Vấn vừa luyện chế thành công, tổng cộng năm bộ, mỗi bộ gồm ba trăm sáu mươi miếng, mỗi bộ ứng với một loại thuộc tính Ngũ Hành. Năm bộ kiếm phù không ngừng tụ hợp, hắn muốn từ đó để có cơ hội suy diễn ra Ngũ Hành hợp nhất.

Nghe thấy thanh âm ngoài cửa, Mạc Vấn thò tay trảo một cái, hơn một ngàn tám trăm miếng kiếm phù Diễn Thiên Thần Giám như chim muông về tổ, đột nhiên chui vào kiếm nang bên hông.

Đẩy cửa khoang ra, một thiếu nữ khuôn mặt mỹ lệ kính cẩn cúi đầu nghiêng người lui qua một bên.


Mạc Vấn đi đến cạnh mạn thuyền cúi xuống nhìn ra xa, một dãy núi màu trắng kéo dài xuất hiện bên dưới, đây là một ngọn núi tuyết. Ở Cửu Hàn Châu nhìn đại địa hoang vu cùng sa mạc cằn cỗi đã quen, đột nhiên chứng kiến một vòng màu trắng xóa này làm cho tâm tình hắn có hơi nhẹ nhõm.

Xoay người cưỡi lên lưng Đại Hôi, Mạc Vấn nhìn thoáng qua tứ nữ bên người: “Sau khi ta rời đi, các ngươi liền mang theo kiếm thuyền trở về Tàng Kiếm Môn.”

Bốn thiếu nữ là từng là kiếm nô phục thị phó môn chủ Vạn Kiếm môn Nghiêm Bình, hiện tại đã trở thành đệ tử chân truyền Tàng Kiếm Môn, đối với Mạc Vấn tự nhiên là phục tùng vô điều kiện, lên tiếng xác nhận.

Hai cánh Đại Hôi mở ra, trực tiếp nhảy xuống khỏi kiếm thuyền, bay về phía tuyết sơn dài không ngớt bên dưới rời đi...

Tẩy Tuyết Thành là một tòa thành nhỏ được xây dựng tại bên dưới Cửu Hàn Sơn, nó được tạo thành từ hai mươi năm trước. Sau khi Thiên Trì Kiếm Tông khai sơn lập phái đã thiết lập nơi này thành một nơi tiếp đón Linh Kiếm Sư bái nhập môn phái. Có một số Linh Kiếm Sư bởi vì điều kiện chưa đủ để Kiếm Tông thu nhận đã định cư ở đây, thời gian qua lâu dần dần đã có quy mô, phát triển đến mấy ngàn người, hiện tại đã trở thành cửa ngõ ra vào Thiên Trì Kiếm Tông.

Tề Nguyên Hải cau mày nhìn vào tư liệu về các Linh Kiếm Sư, thật lâu sau ném tài liệu lên mặt bàn: “Chỉ có mấy người này sao?”

Phía dưới, một gã đệ tử chấp sự nội môn Thiên Trì Kiếm Tông cười khổ một tiếng nói: “Sư bá, tháng này đúng là có ba người này báo danh, không có một ai am hiểu trận đạo.”

Mi tâm Tề Nguyên Hải cau có: “Ngươi đi đi, ngày mai sẽ phỏng vấn bọn họ.”

Đệ tử cung kính thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.

“Sư huynh ơi là sư huynh, ngươi lại đẩy cho ta một vấn đề khó khăn đến thế này chứ. Trận đạo đại sư há lại dễ tìm như vậy sao.” Tề Nguyên Hải thì thào tự nói.


Ngay thời điểm Tề Nguyên Hải cảm thán, một người toàn thân bao phủ áo choàng đen xuất hiện trong thị trấn nhỏ, Thú cưỡi nhị giai dưới thân làm cho người khác phải sợ.

Mạc Vấn đánh giá tòa thành trì nho nhỏ này, thành trì không có tường thành, được xây dựng trên nơi cao nhất của một ngọn núi bị gọt mất phần đỉnh, cư dân đa số là Linh Kiếm Sư, có một ít người bình thường làm một số công tác hầu hạ. Bên đường đều là cửa hàng do Linh Kiếm Sư dựng nên, bán một ít tài nguyên tu luyện cấp thấp, vậy mà lại rất giống một khu chợ mua bán trao đổi.

“Xin hỏi các hạ là đến nhận lời mời làm trưỡng lão khách khanh của Thiên Trì Kiếm Tông phải không?” Một thanh âm vang lên bên tai Mạc Vấn.

Mạc Vấn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đứng ở phía trước Đại Hôi, thân thể thiếu niên rất gầy gò, mặc áo khoác dày cũ nát bằng da thú, khuôn mặt ngăm đen, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng ngời, tràn đầy hi vọng nhìn hắn.

Thiếu niên này là một người bình thường, trên người không có bất kỳ dao động kiếm khí nào, nhìn ánh mắt thiếu niên hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, không có chút nào phản cảm, trực tiếp ném ra một khối linh thạch nhất giai.

“Dẫn đường.”

Thiếu niên hơi sững sờ đón lấy một khỏa linh thạch thuộc tính Thổ óng ánh sáng long lanh kia, trong nhất thời có đứng sững người lại, đến tận lúc Mạc Vấn có chút không kiên nhẫn lần thứ hai nói “Dẫn đường” mới kịp phản ứng. Khỏa linh thạch này đúng là đưa cho gã, nhất thời kinh hỉ dị thường giữ linh thạch trên ngực, liên tục cúi đầu.

“Cảm ơn các hạ, cảm ơn các hạ!”

“Mời các hạ đi theo ta.”

Thiếu niên quen thuộc đưa Mạc Vấn đi trên đường phố cũng không rộng lắm, ngoại hình hùng tráng thần tuấn của Đại Hôi dẫn tới rất nhiều ánh mắt của đám đông Linh Kiếm Sư xung quanh.


“Các hạ, ngài có cần ta giới thiệu một chút tình hình của Thiên Trì Kiếm Tông không?” Thiếu niên rất ân cần bắt đầu giới thiệu kỹ càng tình hình của Thiên Trì Kiếm Tông cho Mạc Vấn.

Hai mươi năm trước, Thiên Trì Kiếm Tông khai tông lập phái tại Cửu Hàn Sơn Mạch, bởi vì là từ một kiếm môn nhị giai tấn giai lên Kiếm Tông nên môn hạ đệ tử rất thưa thớt, nhân thủ thiếu nghiêm trọng, không thể khống chế hết Cửu Hàn Sơn Mạch, cho nên bắt đầu tuyển mộ môn đồ, gần như mỗi năm đều chiêu mộ một lần. Mà về phương diện trưởng lão, Thiên Trì Kiếm Tông đã thiết lập nên một hệ thống trưởng lão khách khanh từ những người ở bên ngoài để tăng nhanh nhân khẩu cho bằng với những môn phái khác.

Đối với tuyển nhận trưởng lão khách khanh, Thiên Trì Kiếm Tông chia thành bốn giai tầng Thiết, Đồng, Ngân, Kim. Trong đó giai tầng Thiết, Đồng tương đương với trưởng lão khách khanh ngoại môn, điều kiện là tu vi phải đạt tới Kiếm Mạch hậu kỳ, tuổi không giới hạn, nếu như có năng lực luyện đan luyện khí thì nhận được đãi ngộ đồng cấp. Giai tầng Ngân, Kim thì tương đương với trưỡng lão khách khanh nội môn, điều kiện cơ bản là có thực lực Kiếm Cương cảnh, nếu là có khả năng luyện đan luyện khí, lập tức sẽ nhận được đãi ngộ Kim cấp cao nhất, địa vị không thua kém Điện chủ tất cả các điện.

Hai mươi năm qua, không ngừng có Linh Kiếm Sư đầu nhập Thiên Trì Kiếm Tông, dù sao cái này đối với những Linh Kiếm sư xuất thân tự do kia không khác gì một cơ hội cá chép vượt Long Môn. Kiếm Tông có thể cho bọn hắn một hoàn cảnh tu luyện đầy đủ, không cần quan tâm đến tài nguyên, càng trọng yếu hơn là linh khí từ linh mạch tam giai, đãi ngộ không phải một Linh Kiếm Sư có thể tùy tiện hưởng thụ, có trợ giúp rất lớn đối với đột phá bình cảnh của Linh Kiếm Sư.

“Cứ một tháng là Thiên Trì Kiếm Tông lại chiêu thu tại trưỡng lão khách khanh một lần. Cần phải báo danh trước, sau đó tham gia thí luyện, nghe nói đó phải đi qua một con đường để khảo nghiệm. Có rất nhiều Linh Kiếm Sư bị kẹt ở cửa ải này, năm nay đến bây giờ mới chỉ có một người chính thức thông qua thôi. Mà hai mươi năm qua, số người thực sự trở thành trưỡng lão khách khanh nội môn cũng không có quá ba người.” Thiếu niên chậm rãi nói, xem ra gã nắm rất rõ những thông tin này, thuận miệng nói ra.

“Ngày mai là ngày khảo nghiệm trưỡng lão khách khanh nội môn, đợt đăng ký của tháng này có lẽ đã chấm dứt, thế nhưng không sao, các hạ có thể đăng ký vào tháng sau. Thiên Trì Kiếm Tông cung cấp nơi ăn chốn ngủ miễn phí, đương nhiên tối đa chỉ có một tháng, qua một tháng bọn họ sẽ không quản nữa.” Thiếu niên nói xong cũng bớt chút câu nệ, câu nói có chút dí dỏm.

Mạc Vấn ngồi trên lưng Đại Hôi, nhìn đăm đăm xuống gã thiếu niên chỉ cao tới đầu gối Đại Hôi đang nhẹ nhàng bước đi kia. Trong lúc đi lại, cổ áo nhấp nhô làm lộ ra một vùng da thịt trắng nõn. Thấy vậy, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười.

Đúng lúc này một thanh âm không hề êm tai vang tới đã phá hủy không khí nhẹ nhàng này, vài tên nam tử xuất hiện ở phía trước.

“Con chuột nhắt kia ! Sao ngươi dám làm ăn ở chỗ này ! Chẳng lẽ không biết phía tây thành này là địa bàn của Hổ Gia sao?” Một người cầm đầu mặc áo bào da cũ nát, bên hông đeo một thanh thiết kiếm to lớn, vẻ mặt bất thiện ngăn đường thiếu niên.

Thiếu niên rõ ràng rất sợ những người này, thân thể co rụt lại, nhưng nghĩ đến linh thạch nhất giai trong ngực nên đành cắn răng nói: “Ngươi nói bậy ! Địa bàn của ngươi chỉ ở ba góc phố phía Tây Nam, ta nhận vị khách này ở phố Tịch Dương, không liên quan tới các ngươi!”

Sắc mặt nam tử kia trầm xuống: “Tiểu tử xấu xí kia! Ngươi còn dám nói xạo? Vị khách này há lại là loại dân đen như ngươi có khả năng tiếp đãi sao? Tới đây cho ta!”


Nam tử trực tiếp thò tay bắt lấy cánh tay của thiếu niên rồi kéo gã tới ven đường. Mấy người phía sau lập tức vây quanh, tìm kiếm tiền thù lao trên người thiếu niên. Tên nam tử cầm đầu này ra vẻ nịnh nọt nói với Mạc Vấn: “Các hạ, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, tiểu tử này chỉ là một dân đen, không có tư cách tiếp đãi ngài, tiểu nhân là Hổ Nha, phục vụ dẫn đường cho chư vị Linh Kiếm Sư, ngài yên tâm, Tẩy Tuyết Thành này không có chỗ nào tiểu nhân không biết, ngài muốn đi đâu, làm việc gì cũng có thể nói với tiểu nhân, tiểu nhân nhất định làm cho ngài vừa lòng.”

Mạc Vấn nhìn người đàn ông trước mặt, không nói gì. Bầu không khí nặng nề này lại làm cho nam tử kia nuốt nước miếng, nam tử này tuy khẩn trương nhưng cũng không có sợ hãi, gã không cho rằng một Linh Kiếm Sư cao cao tại thượng như người này sẽ vì một tiểu tử không quen biết mà tùy ý xuất đầu, đối với bọn hắn mà nói nhóm người mình chỉ như là con kiến, di một ngón tay là đã có thể nghiền chết, một người sẽ vì hai con kiến tranh đấu mà ra tay hay sao?

“A. . .”

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên.

“Tay của ta! Tên tiểu tạp chủng nhà người lại dám cắn ta ư!”

“Ai ôi!!!”

“Bắt lấy hắn! Đừng để cho hắn chạy!”

Tại ven đường mấy tên nam tử đột nhiên gào lên, một tên ôm tay đau nhức rên rỉ, một tên khác ôm giữa hai chân khóc thét. Mà một thân ảnh mảnh mai từ trong đám người này nhanh chóng lao vọt ra như một con cá chạch trơn tuột, những người khác vậy mà lại không cách nào bắt được gã.

“Tiểu tạp chủng! Lão tử chém chết ngươi!” Một tên trong bọn hắn tức giận quát một tiếng rồi rút linh kiếm bên hông ra. Kiếm này trên thân có một luồng linh khí mỏng manh, có thể nói thanh linh kiếm này không đạt đến một giai phẩm nào, ở thế tục nước Triệu có thể được tính là linh kiếm hạ phẩm.

Một tầng linh quang ảm đáng lóe lên trên thân kiến, tên nam tử kia hung hăng chém một kiếm về phía thiếu niên. Thiếu niên lúc này đang quay lưng về phía tên nam tử kia, lại đang cố tránh một quyền của một tên nam tử khác đứng trước mặt, nhưng thiếu niên này lại dường như có mắt ở sau lưng, thân thể xoải bước một bước nhỏ về bên trái, đồng thời cơ thể hơi ngửa ra sau. Linh kiếm sượt qua, chỉ cách chóp mũi thiếu niên một ly ,chém vào không trung. Sau đó thiếu niên liền vội vàng lùi nhanh về phía sau, đụng thẳng vào người nam tử cầm kiếm kia, hất y ngã xuống đất.

Hai mắt Mạc Vấn lóe lên, thân thủ thiếu niên như vậy đúng là quen thuộc, đúng là một ít bộ pháp cơ bản từ Đại Chu Thiên Kiếm Quyết của Linh Kiếm Sư, hơn nữa thiếu niên đã nắm bắt được tinh túy trong đó, dẫn động linh khí lưu động bên trong không khí, chỉ là người này không tu luyện linh kiếm nên không cách nào luyện hóa kiếm khí.