Truyền Kiếm

Chương 194: Chương 190: Lăng Tuyết Nhi





Tư chất tu luyện của Linh Kiếm Sư phân ra thành căn cốt và ngộ tính, linh căn của thiếu niên trước mắt này chỉ có thể coi là trung đẳng, về phần ngộ tính thì dựa vào việc gã không có linh kiếm mà có thể sử dụng Đại Chu Thiên Kiếm Quyết dẫn động được thiên địa linh khí cũng có thể nhìn ra một chút. Tuy vậy ngộ tính thứ này quá mức trừu tượng, không thể nhìn mà thấy được, không rõ ràng như căn cốt. Bởi vậy các kiếm tông, kiếm môn tuyển chọn đệ tử bình thường đều dựa vào linh căn làm cơ sở, một ít kỳ tài có ngộ tính rất cao bị bỏ sót cũng là chuyện dễ hiểu.

Thiếu niên này chỉ dựa vào một vài chiêu thức của Đại Chu Thiên Kiếm Quyết đã khiến cho mấy tên Linh Kiếm Sư có tu vi Dưỡng Kiếm nhất, nhị giai luống cuống tay chân, ngay cả một cọng lông của gã cũng không đụng vào được mà ngược lại còn bị quay tới chóng mặt.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của nam tử gọi là Hổ Nha kia trở nên vô cùng khó coi, cũng không biết là bởi vì mấy tên thủ hạ của mình vô dụng hay là vì sợ náo động tới Mạc Vấn, hoặc cũng có thể là bởi vì cả hai nguyên nhân đều có.

Một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt truyền vào trong tai Hổ Nha, gương mặt ga thoáng chốc từ xanh đen chuyển thành trắng bệch, đương một tiếng liền rút linh kiếm ra, không chút do dự chém vào vai một tên thủ hạ đứng gần bên mình, chặt đứt cánh tay trái của tên này.

“Aaaaaa!”

Tên thủ hạ kia kêu lên thảm thiết vội vàng bụm chặt lấy bả vai đang chảy máu như suối té ngã xuống đất. Mấy người khác cũng sợ tới mức choáng váng, sững sờ nhìn xem nam tử bị chặt đứt tay đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất.

Tên thiếu niên kia cũng vô cùng nhanh trí, liền thừa cơ thoát khỏi vòng vây, phóng về phía một cái hẻm nhỏ bên cạnh đó. Tuy nhiên gã mới chạy được bốn năm bước một luồng gió tựa như linh xà đã nhẹ nhàng quấn quanh người, sau đó cả người tựa như đằng vân giá vũ bay ngược về phía sau, ngã bệt xuống ngay phía trước cái đầu to đùng của Đại Hôi.

“Ai da!”

Đột nhiên bị ngã, gã thiếu niên đau đớn kêu lên, tiếng kêu trong trẻo, so với giọng nói khàn đục lúc trước quả thật là một trời một vực, chiếc mũ da ở trên đầu cũng rớt xuống khiến cho mái tóc dài đen nhánh bị xổ tung ra.

“Là con gái?” Hổ Nha có phần sững sờ nhìn chằm chằm vào thiếu niên, nhất thời quên mất mục tiêu ban đầu của mình.

Mạc Vấn nhìn thiếu nữ trên mặt đất đang run rẩy cố gắng co rút thân thể thành một khối, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hổ Nha, người này tàn nhẫn quyết đoán thật sự làm cho hắn kinh ngạc, cánh tay của thủ hạ mà nói chém liền chém, không do dự một chút nào. Chẳng qua không thể không nói, phương pháp này của gã rất thành công, chỉ cần không gặp phải một ít Linh Kiếm Sư khát máu hiếu sát thì đoán chừng cũng sẽ không ai tiếp tục truy cứu trách nhiệm của gã, ít nhất Mạc Vấn đã không còn hứng thú đi so đo tính toán với đám người này.

Đại Hôi khẽ ngáp một cái, một cơn gió mạnh đột nhiên xuất hiện cuốn bay Hổ Nha cùng với mấy tên nam tử đi ra ngoài, về phần cuốn tới nơi nào thì chẳng ai biết được.


Lặng lặng nhìn thiếu nữ co rúc trên mặt đất, Mạc Vấn thản nhiên nói: “Đứng dậy.”

Thân thể thiếu nữ đang run nhè nhẹ rõ ràng khẽ chấn động, nhưng rõ ràng nàng không dám làm trái lời Mạc Vấn, liền từ dưới đất bò dậy, sợ hãi đứng một bên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân, căn bản không dám ngẩng đầu lên.

Mạc Vấn khẽ lắc đầu, bản thân mình lại đáng sợ như vậy sao?

”Ngươi học Đại Chu Thiên Kiếm Quyết ở đâu?”

“Ta, ta… Nội thành có Linh Kiếm Sư mở kiếm đường, ta học trộm ở chỗ đó.”

“Trong nhà còn người thân không?”

“Không, không có.” Thanh âm của thiếu nữ càng ngày càng nhỏ lại.

Mạc Vấn nhìn thiếu nữ tựa như một chú nai con đang hoảng sợ, hơi do dự một chút, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được thiếu nữ đề phòng và sợ hãi mình, điều này lại khiến hắn vô cùng nghi hoặc. Nhưng cuối cùng hắn cũng không đành lòng bỏ đi một cái hạt giống tốt như vậy, hơn nữa bên người hắn lúc này đang thiếu người sai sử, về phần Đông Phương Minh thì trước sau gì cũng phải thả ra, giữ ở bên người cũng bất tiện, thế nên hắn mới lưu gã lại Tàng Kiếm Môn.

“Bên người lão phu còn thiếu một tên kiếm thị*, ngươi có nguyện ý đi theo lão phu không?”
*kiếm thị: thị - người hầu hạ => kiếm thị - người hầu hạ cho Linh Kiếm Sư

Lăng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, quả nhiên là thế! Trong lòng nàng chợt nổi lên cảm giác xót xa, thanh âm đờ đẫn nói: “Tạ ơn đại nhân coi trọng, xin đại nhân làm chủ.”

Trong lòng Mạc Vấn có chút không vui, như thế nào lại cảm giác giống như tham quan ác bá áp bức lương dân ở thế tục giới thế này?


“Thanh bội kiếm này cho ngươi, còn nữa, cầm lấy khối linh thạch này đi đổi lấy một ít quần áo sạch sẽ.”

Một thanh linh kiếm lóe ra nhàn nhạt linh quang cùng với một khối linh thạch cấp hai được ném vào trong ngực Lăng Tuyết Nhi.

“Linh kiếm.” Lăng Tuyết Nhi vô cùng mừng rỡ, vội vàng ôm linh kiếm vào trong lòng, về phần khối linh thạch nhị giai đủ cho nàng sinh hoạt trong ba năm kia lại không khiến cho nàng để ý chút nào. Cũng may nàng vẫn còn nhớ rõ chức trách của mình, có chút kinh ngạc ngẩng đẩu hỏi: “Ngài không đi đăng ký nữa hả?”

Lăng Tuyết Nhi dường như không để ý tới lời nói của nàng vừa rồi rõ ràng đã quá phận, chẳng qua Mạc Vấn cũng không để ý tới, hắn khẽ liếc nhìn rồi đánh giá một chút khuôn mặt nhỏ nhắn bị nàng dùng thứ gì đó bôi đem sẫm lại: “Ngươi định dùng cái bộ dạng này đi làm kiếm thị của ta?”

Lăng Tuyết Nhi nghĩ tới trang phục của mình lôi thôi lếch thếch mặt cũng đỏ lên, chẳng qua trên mặt đã bôi đen kịt nên cũng chẳng ai nhận ra được. Đối với việc Mạc Vấn thu làm kiếm thị, rõ ràng nàng có ý kháng cự, trong tiềm thức tự cho là ngọc nứt chẳng sợ vỡ bởi vậy cũng chẳng thèm thể hiện sự kính cẩn của người dưới đối với chủ nhân, trực tiếp quay người đi mua quần áo sửa sang lại vẻ bề ngoài.

Sau nửa canh giờ, một thiếu nữ xinh đẹp, môi hồng răng trắng đã xuất hiện trước mắt Mạc Vấn. Kiếm bào màu trắng bó sát người, không biết có phải là do điều kiện khí hậu ở đây hay không mà nguyên liệu may áo là một loại da của yêu thú, cực kỳ mềm mại cũng không nặng nề nhưng lại vô cùng ấm áp. Trang phục bó sát người tôn lên đường cong trên cơ thể vừa mới phát dục của Lăng Tuyết Nhi, sau lưng đeo linh kiếm Mạc Vấn vừa mới cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không lộ ra một chút cảm tình nào, chẳng qua phối hợp với thân thể nhỏ nhắn của nàng nhìn như thế nào cũng không có vẻ nghiêm túc được.

Đối với việc tiểu nha đầu âm thầm biểu lộ chống đối, Mạc Vấn không sao hiểu thấu cho được, đã không thích tại sao lại còn đáp ứng? Làm kiếm thị của một vị Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ chẳng nhẽ còn thiệt thòi cho ngươi hay sao? Nghĩ mãi cũng không hiểu, Mạc Vấn đành bỏ qua vấn đề này, nói nàng dẫn đường rồi trực tiếp ngồi trên lưng Đại Hôi nhắm mắt dưỡng thần.

Trụ sở của Thiên Trì Kiếm Tông nằm ở trung tâm Tẩy Tuyết Thành, đây là một tòa trang viện độc lập, cửa ra vào có hai gã đệ tử Dưỡng Kiếm thất, bát giai đứng gác.

Đại Hôi cao lớn thần tuấn ở dưỡi chân Mạc Vấn lập tức khiến cho hai gã đệ tử cảnh giác, không dám lãnh đạm vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối, không biết tiền bối đến Tẩy Tuyết biệt viện của chúng ta có việc gì?”

“Lão phu muốn lấy một chân trưởng lão ở Thiên Trì Kiếm Tông, không biết các ngươi có thu nhận hay không đây ?” Mạc Vấn thản nhiên nói.

Hai gã đệ tử nhìn nhau liếc, khom người nói: “Tiền bối nguyện ý gia nhập bổn tông, chúng ta tất nhiên là hoan nghênh, tuy nhiên vẫn xin tiền bối đi cùng với vãn bối đến đại sảnh nghỉ ngơi, vãn bối sẽ đi mời trưởng bối trong sư môn ra tiếp đãi.”


Giao Đại Hôi cho một gã đệ tử trong đó, Mạc Vấn đi theo gã còn lại đến đại sảnh, Lăng Tuyết Nhi lẽo đẽo đi theo phía sau. Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của nàng có thể thấy được trong nội tâm của nàng cũng không có trấn định được như vẻ bề ngoài, dù sao đi nữa nàng cũng chưa từng tưởng tượng được mình sẽ có một ngày được đón tiếp vào Tẩy Tuyết biệt viện với tư cách khách quý. Ác cảm đối với Mạc Vấn trong lòng nàng cũng giảm đi ít nhiều.

Được rồi, chính mình thân là nữ nhi, có tư cách gì lại chọn lựa đây chứ ? Ở chỗ này không có chỗ dựa, muốn bằng vào chính bản thân mình để vượt hẳn lên mọi người căn bản là không có khả năng, chỉ có đi theo một vị Linh Kiếm Sư cường đại mới có lối thoát, đi theo vị Linh Kiếm Sư nhìn có vẻ rất lợi hại này cũng tốt, chỉ hy vọng vị chủ nhân này không có sở thích đặc biệt gì, tuổi trẻ một chút, lại đẹp trai một chút là tốt nhất. Mang theo tâm tình phức tạp, Lăng Tuyết Nhi theo Mạc Vấn đi vào một gian phòng khách rộng rãi rồi thành thật đứng ở sau lưng Mạc Vấn, nhìn mâm linh quả trên bàn trà phía trước mà thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.

Ọt…Ọt….

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Mạc Vấn ngẩn người, nghe ra được âm thanh là từ phía sau truyền tới đấy, khóe miệng không khỏi mỉm cười, đã lâu rồi không có cảm giác nhẹ nhõm như vậy. Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ là tiện tay cầm một trái linh quả trong khay ném về phía sau.

“Ai da!”

Lăng Tuyết Nhi không hề đề phòng nên tất nhiên không thể tránh được, mặt mũi trở nên đỏ hồng. Nàng bị Mạc Vấn ném ngay trúng đầu, trái cây mềm mại nên cũng chẳng đau đớn gì, chỉ là hoảng hồn một trận, tay chân luống cuống chụp lại linh quả đang rơi xuống. Sau khi thấy rõ là vật gì thì không khỏi vui vẻ, sau đó bĩu môi giơ nắm tay nhỏ nhắn hung hăng khua khoắng một hồi phía sau đầu Mạc Vấn, lúc này mới càm thấy hài lòng mà cắn một miếng thật lớn.

Nghe được phía sau lưng truyền đến âm thanh nhai nuốt thức ăn, Mạc Vấn mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

“Ngươi tên là gì?”

Lăng Tuyết Nhi đang toàn tâm toàn ý đối phó linh quả trong tay, trong miệng đầy đồ ăn, nghe Mạc Vấn hỏi cũng không kịp nuốt, hàm hồ nói: “Lăng Tuyết Nhi.”

“Đã ở chỗ này bao lâu rồi?”

“Mười hai năm.”

Mạc Vấn có chút kinh ngạc, nhìn bề ngoài Lăng Tuyết Nhi cũng phải hơn mười ba mười bốn tuổi, không ngờ mới chỉ có mười hai tuổi, xem ra hài tử sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn thành thục cũng sớm hơn.

“Cha mẹ ngươi đang làm gì?”


Tốc độ ăn của Lăng Tuyết Nhi rõ ràng giảm xuống, sau nửa ngày mới rầu rĩ đáp: “Bọn họ đều là Linh Kiếm Sư, hai mươi năm trước bởi vì bái sư thất bại nên định cư ở chỗ này, cũng quen biết nhau ở đây. Mười hai năm trước thì sinh ra ta, đến năm ta bốn tuổi họ cùng với bằng hữu ra ngoài săn bắn, về sau chỉ có bằng hữu của họ trở về, đồ đạc trong nhà đều bị bọn chúng cầm đi, lúc đi chỉ để lại cho ta hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, từ đó về sau ta cũng chưa từng gặp lại bọn chúng.”

Mạc Vấn có chút thất thần, hắn nghĩ tới chính mình lúc nhỏ mặc dù có bệnh hiểm nghèo nhưng so với Lăng Tuyết Nhi bốn tuổi đã mất cha mất mẹ thì vẫn còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, hắn không biết một cái tiểu nữ hài bốn tuổi làm sao mà sống sót được đấy, quá trình này so với mười sáu năm hắn trải qua nhất định còn gian khổ hơn nhiều.

“Tương lai có tính toán gì không?” Mạc Vấn hỏi.

“Ta muốn trở thành Linh Kiếm Sư cường đại, sau đó tìm lại bằng hữu của cha mẹ ta, hỏi bọn họ chỗ cha mẹ ta hạ lạc, cho dù bọn họ đã chết ta cũng phải tìm được hài cốt!” Lăng Tuyết Nhi nói rất kiên định, khiến cho không ai có thể hoài nghi quyết tâm của nàng.

Nghe được lời tuyên bố non nớt của nàng, Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy bực bội khó hiểu, bỗng nhiên đứng bật dậy.

Lăng Tuyết Nhi bị dọa sợ chết khiếp, trên người chủ nhân đột nhiên phóng xuất ra một cỗ hàn ý đậm đặc, khiến cho nàng có cảm giác lạnh thấu xương, cái này so với một con sói tuyết nàng gặp phải trước kia ở bên ngoài thành còn đáng sợ hơn. Đang lúc nàng không biết phải làm sao thì đột nhiên có âm thanh từ ngoài cửa truyền tới khiến cho tất cả hàn ý đều biến mất vô ảnh vô tung.

“Vị kiếm hữu này, là ngài muốn gia nhập tệ tông sao?”

Một gã trung niên nam tử mặc áo lam xuất hiện ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn Mạc Vấn.

Nghe được âm thanh, Mạc Vấn nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, thi lễ với trung niên nam tử: “Đúng vậy, chính là tại hạ.”

“Không biết là kiếm hữu muốn tiến vào ngoại môn hay là nội môn?” Trung niên áo lam cảm thấy hứng thú hỏi.

“Nội môn.”

Hai mắt trung niên nhân lập tức sáng ngời, vội vàng bước đến, tỏ vẻ thân thiện: “Không biết kiếm hữu có sở trường gì đặc biệt hay không? Ví dụ như luyện đan, luyện khí hay chẳng hạn ? Quan trọng nhất là về phương diện trận đạo."