Truyền Kiếm

Chương 52: Chương 48: Mộ Thanh Thanh hai năm sau.\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 48: Mộ Thanh Thanh hai năm sau.
Dịch giả: Shiningstar
Biên tập: 123456vn
"Thiếu ổ chủ, mặc dù ta xuất thân thấp hèn, nhưng cũng không phải là hạng người nhu nhược không có khí phách. Ngươi đã bức bách ta như vậy, thì cùng lắm là liều một mạng, tính mạng này ta cũng không cần, cũng không sợ huyết tiên ngũ bộ(1!" Lâm Dịch nói xong ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vị Ngư Long ổ thiếu chủ kia, trên người khí thế biến đổi, như là bộc lộ tài lợi hại, tuy rằng không có khí tức linh kiếm sư dao động nhưng lại có một cỗ áp lực đáng sợ!
Sắc mặt Thiếu ổ chủ biến đổi, tinh thần bị Lâm Dịch dọa cho khiếp sợ bèn thối lui nửa bước, lúc sau mới có phản ứng. Chính mình là tứ giai Linh Kiếm sư mà đối phương là một Kiếm Khách bé nhỏ, cho dù là siêu nhất lưu Kiếm Khách cũng không phải là đối thủ của mình, nhưng lại bị gã dọa cho thối lui, đúng là không có chuyện gì sỉ nhục bằng chuyện này!
"Ngươi muốn chết!" Thiếu ổ chủ giận quá rút từ bên hông ra Linh Kiếm, một cỗ tinh lực nồng đậm dao động truyền ra khắp đại đường khách điếm.
"Trung phẩm thượng đẳng Linh Kiếm!" Có người nhận ra lập tức kêu lên.
Thiếu ổ chủ vẻ mặt tức giận dữ tợn: "Hôm nay ta sẽ chặt hai tay hai chân của ngươi, sau đó đem ngươi ném vào Vạn Long trì của bản thiếu gia cho cá ăn!"
Ở đây không có ai có thể hoài nghi lời này, một gã tứ giai Linh Kiếm sư hơn nữa lại mang trong tay trung phẩm thượng đẳng Linh Kiếm, ba gã Kiếm Khách kia căn bản không có phần thắng!

Thế nhưng, tất cả mọi người đều đã đoán sai! Ai cũng cứ nghĩ rằng Lâm Dịch sẽ dễ dàng bị vị thiếu ổ chủ kia đánh bại, thì đột nhiên lão bước lên, xuất kiếm tư thế bình thản vô cùng. Trường kiếm sáng lên, một tầng vầng sáng phá vỡ kiếm quang rồi để lại một vết thương trên cổ của vị thiếu ổ chủ kia.
Khiếp sợ! Kinh ngạc! Không ai dám tin vào mắt mình! Mọi từ ngữ đều khó có thể miêu tả tâm trạng của mọi người lúc này, rất khó có thể tin được, một gã tứ giai Linh Kiếm sư lại bị một gã Kiếm Khách chỉ một kiếm đánh bại! Tuy rằng siêu nhất lưu Kiếm Khách có cùng đẳng cấp với tứ giai Linh Kiếm sư, nhưng cũng chỉ là lý thuyết mà thôi! Quả thật siêu nhất lưu Kiếm thuật có thể cùng tứ giai Linh Kiếm sư giao thủ bất bại, nhưng cũng chỉ là bất bại mà thôi, thực lực đẳng cấp có thể chênh lệch xa lắc xa lơ, nhưng với tình cảnh trước mắt dường như đã phá vỡ thiết luật này.
"Là nội lực! Đó là nội lực!" Có một lão Kiếm sư kiến thức rộng kích động kêu lên.
"Nội lực!" Toàn bộ người xem náo nhiệt đều ồ lên, việc này còn hiếm thấy hơn cả nhìn được đỉnh cấp Linh Kiếm sư, bởi vì trong mười vạn Kiếm khách cũng không chắc có một người có thể luyện ra loại này loại kia! Đối với đại bộ phận người mà nói, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù sao cũng quá mức hiếm thấy.
Kiếm khách không giống như Linh Kiếm sư, Kiếm khách không có linh căn nên không thể cảm ứng thiên địa chi linh, nhưng có thể thông qua kiếm để luyện rèn thân thể, làm cho thể chất đạt tới giới hạn. Nhân thể tiềm năng có thể thức tỉnh, sinh ra sức mạnh giống như thiên địa chi linh, bởi vì trong cơ thể vừa sinh ra đã có nội lực đồng nhất. Loại lực lượng này là do nhân thể cực hạn thể hiện. Tính ổn định lực bạo phát vượt xa kiếm khí. Tục truyền rằng người có nội lực đại thành thậm chí có thể so với Kiếm Thánh! Trong lịch sử nước Triệu đã từng xuất hiện một người như vậy, thế nhưng lại gặp một nhóm Linh Kiếm sư ghen ghét đố kị, sống không được bao lâu đã bị đông đảo cường giả Linh Kiếm sư vây sát, vì thế như phù dung sớm nở tối tàn.
Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, hắn không nghĩ tới lại có thể gặp gỡ người có nội lực trong truyền thuyết. Hắn thận trọng xuất ra toàn bộ linh giác của mình để cảm ứng lực lượng trong cơ thể Lâm Dịch, lực lượng này không có nguồn gốc từ đan điền, mà là từ trong tam đại chủ huyệt của cơ thể -huyệt Mệnh tuyền (rốn), từ nơi đó chảy ra một tia lực lượng tinh thuần, tuy giờ thực sự mỏng manh nhưng linh động và lực sinh mệnh khổng lồ.
Mạc Vấn có chút kinh ngạc, Linh Kiếm sư cũng có mệnh tuyền rất cường đại nhưng không thể dùng trong chiến đấu, thân thể Lâm Dịch tựa như là một cái bảo tàng! Đó có lẽ là một pháp môn tu luyện hoàn toàn mới!
Đúng lúc này, trong đại đường lại có biến, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh người của Thiếu ổ chủ, khí tức nồng đậm của một lục giai Linh Kiếm sư làm cho mọi người trong đại đường im lặng.
Đinh! Vị lục giai Linh Kiếm sư này trực tiếp bắn ra một chỉ lên trên thân kiếm của Lâm Dịch. Cả người Lâm Dịch như bị điện giật, trường kiếm trong tay gãy ra thành vô số đoạn, rồi lão liên tục phải lùi lại tám bước, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.
Thực lực hai người chênh lệch nhau thật sự quá lớn, lục giai Linh Kiếm sư thân thể phối hợp với kiếm khí có thể bộc phát ra lực đạo tựa bốn năm ngàn cân nên căn bản là Lâm Dịch không thể ngăn cản, nếu không phải đã tu luyện nội lực thì e rằng chết dưới một kích vừa rồi cũng nên.
" Phan Hàn! Phế tay chân bọn chúng đi!" Sắc mặt Thiếu ổ chủ nhăn nhó, hổn hển quát ra lệnh cho tên lục giai Linh Kiếm sư kia.
"Đại ca!" Yến Minh, Hồ Sơn bước vọt nhanh đến bên người của Lâm Dịch, trường kiếm đều đã rút ra, vẻ mặt quyết liệt nhìn thẳng vào tên lục giai Linh Kiếm sư kia.

"Ha ha, ta nên sớm nghĩ đến điều này mới phải, đường đường là Thiếu chủ Ngư Long ổ bên người sao lại không có cao thủ bảo vệ cơ chứ? Nhị vị đệ đệ là vi huynh đã hại các người." Lâm Dịch thốt lên, ho ra một nguộm máu tươi cười chua xót.
"Đại ca nói lời này có ý tứ gì? Nếu nói liên lụy là ta làm phiền nhị vị ca ca mới đúng!" Hồ Sơn nói.
"Kiếp sau vẫn là huynh đệ." Yến Minh vẫn đơn giản ngắn gọn.
Thái độ của ba người đối mặt với cái chết làm cho trong lòng mọi người xung quanh cháy rực nhiệt huyết. Đám đông bỗng xôn xao, có vài tên không nhịn được muốn nhảy ra nói vài lời công đạo.
Vị Thiếu ổ chủ kia cảm giác như ba người kia đưa mắt nhìn hắn nên giận dữ hét lên: "Phan Hàn! Người chần chờ gì nữa? Nhanh phế bỏ bọn chúng!"
Sắc mặt của vị lục giai Linh Kiếm sư không chút thay đổi, tay đặt trên chuôi kiếm của linh kiếm, đại đường trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn vào bên hông của lục giai Linh Kiếm sư kia, bọn họ biết rằng lúc rút kiếm ra khỏi vỏ là lúc nhuộm máu. Lúc này mấy người chuẩn bị đứng ra đều rụt cổ lại, đánh mất ý niệm trong đầu, chính nghĩa là do người sống nói.
Mạc Vấn biết đến lúc chính mình ra mặt bèn theo khe hở của những người ở cửa khách điếm xông ra. Sự xuất hiện cực kỳ đột ngột của hắn thu hút ánh mắt của mọi người trong đó có tên lục giai Linh Kiếm sư kia.
Thiếu ổ chủ nổi điên. Gã liên tiếp bị hạ dân khiêu khích sự uy nghiêm, tâm tình tốt đẹp như đã hoàn toàn biến mất, chỉ vào Mạc Vấn nghiễn răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi là ai?"
"Bằng hữu của bọn họ." Mạc Vấn thản nhiên trả lời, không nhanh không chậm, chân vẫn không ngừng bước đi đến bên ba người nhóm Lâm Dịch.
"Phan Hàn, giết hắn đi!" Thiếu ổ chủ liên tục bị khiêu khích nên đã mất hết bèn lập tức hạ lệnh giết Mạc Vấn.
Tay phải tên lục giai Linh Kiếm sư căng thẳng, một chút hàn quang từ trong vỏ kiếm theo đó phụt ra. Hàn quang kia còn chưa kịp nở rộ thì trước mặt hắn xuất hiện một cái thân ảnh tựa như còn nhanh hơn hắn xuất kiếm, một ngón tay thon dài điểm trước ngực.
Lục giai Linh Kiếm sư hơi ngáp ngáp, giống như con cá chết chìm trong nước, muốn hô hấp nhưng lại không hấp thụ được một chút không khí, trong mắt thần sắc dần dần ảm đạm, cuối cùng ngã xuống về phía sau thẳng tắp, trên ngực có một lỗ thật nhỏ, máu trộn với chất sền sệt từ trong nội tạng nát vụn chảy ra từng giọt.

Mọi người trong đại đường nghĩ tới cảnh vừa rồi cũng thở ra một hơi lành lạnh, có chút ngây dại nhìn thi thể té trên mặt đất kia. Sự im lặng lập tức biến mất thay vào đó là một trận xôn xao mạnh mẽ bùng nổ, mang theo một tia tò mò cũng như kính sợ nhìn về phía thiếu niên không bình thường kia. Ngươi kia nhẹ nhàng đánh chết một gã lục giai Linh Kiếm sư, thực lực thực sự sâu không lường được.
"Thiếu niên này là ai? Dám trước mặt mọi người đánh chết người của Ngư Long ổ, chẳng lẽ không sợ Ngư Long ổ trả thù sao?"
"Trên giang hồ, từ khi nào xuất hiện một vị thiếu niên cường giả? Chẳng lẽ là tân thủ trên Thanh Kiếm bảng?"
"Có thể đánh chết lục giai Linh Kiếm sư, thực lực như vậy cũng đáng có một chỗ ở Danh Kiếm bảng rồi!"
Mạc Vấn không để ý đến mọi người bàn luận thế nào, thản nhiên nhìn về phía gã Thiếu ổ chủ kia. Gã Thiếu ổ chủ sợ run cả người, cặp mắt hoảng sợ nhìn Mạc Vấn : "Ngươi, ngươi có biết ta là ai không?"
"Biết, Ngư Long ổ thiếu chủ." Mạc Vấn bình tĩnh đáp.
"Người biết ta là ai mà còn dám giết hộ vệ của ta? Ngươi không sợ Ngư Long ổ tìm ngươi hỏi tội sao?" Mặc cho ai lúc này đều biết Thiếu ổ chủ hoàn toàn là người ngoài mạnh trong yếu.
Mạc Vấn vừa nhìn vẻ mặt ngu si của gã vừa từng bước tiến tới. Thiếu ổ chủ quá sợ hãi, vừa lùi lại phía sau vừa hoảng kêu to: "Ngươi không thể giết ta! Cha ta là Ngư Long ổ chủ! Bát giai Linh Kiếm sư! Ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được!"
Tự trong đáy lòng Mạc Vấn dâng lên sự chán ngán vô cớ nồng dậm, lời nói lấy phụ thân ra uy hiếp của tên Thiếu ổ chủ kia đã chạm đến nỗi khổ tâm sâu trong lòng hắn. Hắn vốn chỉ định giáo huấn hắn một chút nhưng giờ một cỗ sát ý bốc lên!
Hắn vươn tay ra một chỉ hướng về giứa mi tâm(2của tên Thiếu ổ chủ điểm đi thì bỗng nhiên xuất hiện một cỗ linh khí dao động, đằng sau truyền đến một khí tức sắc bén đánh thẳng phía sau lưng. Mạc Vấn trong lồng ngực sát khí nồng đậm, buông tha vị thiếu ổ chủ kia xoay người lại nghênh đón kẻ tập kích, một chỉ đem linh kiếm bay tới bắn bay ra, sau đó kiếm khí trên đầu ngón tay như mây mưa mở rộng trước ngực hướng người kia điểm đi.
Nhưng khuôn mặt của kẻ tập kích lúc này cũng ánh vào trong mắt của Mạc Vấn. Trong đầu lóe lên suy nghĩ khiến mọi sự ngừng lại, một chỉ cũng không điểm xuống nữa. Kẻ tập kích kia lúc đầu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại thừa cơ vận kiếm đâm lên, mũi kiếm phun ra kiếm quang bắn đi nhưng cuối cùng đột ngột dừng lại ở cổ họng Mạc Vấn.
Mạc Vấn kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, cho tới giờ hắn cũng không nghĩ tới sẽ thấy đối phương trong tình huống này, hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.
Đúng vậy, người mặc kiếm phục Linh Kiếm sư này là một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi đã từng là vị hôn thê của hắn: Mộ Thanh Thanh! Hai năm sau, so với trước kia nàng càng trở nên trong trẻo nhưng lại lạnh lùng hơn xưa, thậm chí có thể làm người ta cảm nhận được lãnh ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm tới.
Sự xuất hiện của cô gái khiến Thiếu ổ chủ như tóm được cọng cỏ cứu mạng. Gã vui mừng cười lớn bảo: "Thanh muội! Mau giết hắn! Giết hắn đi!"

Tình huống hí kịch(3một lần nữa lại biến chuyển, làm cho phần đông người xem trong đại đường cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng rất nhanh sau đó lại bạo phát một trận ngạc nhiên thú vị.
"Cô gái này là ai?"
"Nàng là Lôi Châu Lôi Vân kiếm đường Mộ Thanh Thanh! Là người đứng thứ chín trên Danh Kiếm bảng Mộ Thanh Thanh! Mười chín tuổi đã là lục giai Linh Kiếm sư đỉnh phong! Nghe nói đã sắp đột phá thất giai!"
"Quả nhiên không hổ danh là hậu nhân của danh môn! Nghe nói hai năm trước nàng đã hủy bỏ hôn ước với Chú Kiếm sơn trang, sau đó bước chân lên giang hồ, luôn luôn rèn luyện. Lần này xem ra nàng muốn tới tham gia Kiếm hội."
"Thiếu niên này cũng chả ra sao cả? Vừa rồi còn tưởng rất lợi hại, thì ra cũng chỉ là cái gối thêu hoa, ngay cả một kiếm của Mộ Thanh Thanh cũng không tiếp đươc."
"Nói vậy Ngư Long ổ thiếu chủ cùng với Mộ Thanh Thanh có quan hệ gì? tại sao lại gọi đối phương là muội muội?"
"Hắc hắc, không biết sao? Ba năm trước đây Ngư Long ổ cùng với Lôi Vân kiếm đường kết thông gia, gả con gái cả cho Mộ gia, cô gái kia đúng là muội muội của vị Thiếu ổ chủ này."
"Có lời đồn rằng, Thiếu ổ chủ có ý muốn theo đuổi Mộ Thanh Thanh, không biết là thật hay giả."
----------------------------
Chú thích:
(1): Huyết tiên ngũ bộ: Ý nói máu tươi bắn ra năm bước.
(2): Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
(3): hí kịch: làm trò, diễn lại ích cũ ý nói tình huống trong đại sảnh đường lúc này như trong truyện.....