Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 2-1: Tình cảnh của Hwang [Tử Hy]




Ưm!!! _ cô tỉnh lại, đầu đau như búa bổ _ đây là đâu?? Rõ ràng cô và 2 con nhỏ kia ngồi trong máy bay, Bùm! Rõ ràng khoang nguyên liệu nổ lớn và cả máy bay tan tành nhưng mà…nhưng mà… đây rõ ràng là mộtcái hang động mà! Rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra với cô? Còn Hea Mi và Rin đâu rồi???

- Nha đầu? ngươi tỉnh rồi hả?_ một tiếng nói vang lên khiến cô giật mình.

Bản chất của một sát thủ là vô cùng nhạy bén nhưng cô lại không phát hiện ra người này, chứng tỏ hắn mạnh hơn cô… rất nhiều.

- Ngươi … là ai???_ cô và lão già này không quen biết, tại sao hắn lại cứu cô? Hơn nữa… hắn lại còn mặc cổ trang? CHẤN ĐỘNG là cảm xúc lúc này của cô, IQ cực cao phân tích tất cả tình huống có thể xảy ra và tất cả chỉ duy nhất có một câu trả lời: Cô xuyên không!!!

Khóe miệng cô giật giật, nhỏ Hea Mi thích nhất là đọc tiểu thuyết thể loại này nha!

2 người kia đi cùng với cô, rất có thể cũng sẽ xuyên qua đây chăng? Nghĩ đến tình huống này, tâm của cô không giấu được vẻ kích động.

Nhưng việc đầu tiên cô phải làm đó là phải trở nên mạnh hơn, thế giới cổ này là thế giới của sức mạnh, cường giả vi tôn và cô biết điều đó! Cho dù kiếp trước cô có học qua cổ võ Trung quốc nhưng đối với nội công của thế giới này thì … chênh lệnh rất nhiều…

Thu Thiên nhìn vẻ mặt của cô mà cảm thán, hắn phải công nhận rằng, nha đầu này rất biết thu diễm a! suy nghĩ lâu như vậy nhưng trên mặt chỉ có vài biểu cảm, nha đầu này rất có thể là một thiên tài chăng? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt già nua của hắn nở a một nụ cười hắc hắc khiến cô lạnh cả sống lưng.

- Nha đầu! làm đồ đệ của ta đi!_ lão cất giọng

- Tại sao?_ Cô và lão già này không quen, không biết, tại sao hắn lại muốn nhận cô làm đồ đệ? Khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ phòng bị, tay phải cầm lấy con dao găm ở bên hông.

Cô không biết được rằng trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì, hơn nữa, với tình hình hiện tại, cô cũng không thể đấu lại hắn.

- Thiên phú và tư cốt của ngươi vô cùng tốt, là một thiên tài, nếu ngươi không theo ta học võ thì thật là uổng phí!

Cô trầm mặt, dù gì thì cô cũng chưa biết nhiều về thế giới này, nếu ông trời cho cô cơ hội gặp mặt cao thủ thì tại sao lại không nhân cơ hội này mà học hỏi?

- đồ đệ bái kiến sư phụ!_ cô chắp tay cung kính

- haha! Đồ đệ ngoan, hảo!!!_ lão cười ha hả, giơ tay vuốt vuốt chòm râu

- Ngươi tên gì?

- Hàn Tử Hy_ đã thật lâu rồi, rất lâu rồi cô chưa nói ra tên thật của mình.

Bởi cái tên này, ở thế kỉ XXI kia luôn khiến cho người khác sợ hãi, bởi lẽ, cái tên này là cấm kỵ, là tuyệt mật … đây là cái tên của Tử thần, cả Băng và Điệp cũng giống cô!

12 năm các cô làm sát thủ thì có lẽ… cái tên này đã chìm vào quên lãng. Sát thủ…luôn luôn là vậy, là thị huyết, là tàn nhẫn, 17 năm các cô xuất hiện trên cuộc đời mà 12 năm, bàn tay của các cô đã vấy lên không biết bao nhiêu là máu tươi, dẫm đạp lên bao nhiêu là thi thể…

Mệt mỏi… cũng không thể nào trốn tránh được, cái ngạo khí của bậc đế vương, cái tàn nhẫn của một Thần chết đã ăn sâu vào đến tận xương cốt của các cô. Trốn tránh… là việc dễ làm sao?...

Lão già bắt đầu dạy võ công cho cô, vì muốn có nội lực thì phải luyện tập từ bé nhưng bây giờ, cô đã 17 tuổi rồi, sợ rằng phải trải qua những cuộc “tẩy linh phạt tủy” đau đến chết đi sống lại. Thế là lão cũng không ngần ngại mà cho cô một viên “Huyết long lệ” tăng cường 60 năm công lực, vì thế mà việc tập luyện của cô dễ dàng hơn rất nhiều.