Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1800




Chương 1800

 

“Liên quan gì đến tôi?”

 

Tuệ Khả cười lạnh nói: “Vực chủ Đông Vực, tôi muốn hỏi ông, nếu có người mưu đồ tàn sát thiên tài của Tân Hoàng Triều của tôi, tôi có nên quản không?”

 

“Đương nhiên có thể quản” Ôn Lạc nói.

 

“Vậy nếu thiên tài này, là người thân của Tân Hoàng, có phải càng nên quản?”

 

Ôn Lạc cau mày, dự cảm có gì đó không đúng.

 

“Mà người thân này, nếu là máu mủ ruột thịt của Tân Hoàng bệ hạ thì sao? Nhà họ Sài mưu đồ sát hại hoàng tử hoàng triều của tôi, ông nói tôi có nên đến không, việc này có nên quản?”

 

“Tuệ Khả tôi, có tư cách để chủ trì công đạo không!”

 

Câu thứ ba của Tuệ Khả nói xong, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, thì mọi người đều biến sắc.

 

Ý của Tuệ Khả, là người có mặt ở đây, có thiên tài của Tân Hoàng Triều, còn là con trai của hoàng tôn.

 

Nhiếp Phong Đình và Trần Thừa Phong cùng với những người có mặt ở đó đều sững sờ tại chỗ.

 

Hai cha con nhà họ Sài xuýt chút nữa bị dọa cho quỳ xuống.

 

Bọn họ gần như hồn phi phách tán, không phải chỉ là muốn cấu kết với ma tôn, giết một vài tu sĩ sao, sao trong đó, không những có con gái của Vực chủ Nam Vực, lại còn có hoàng tử của Tân Hoàng Triều.

 

Vực chủ Nam Vực cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đột nhiên quét qua mọi người.

 

Ông ta lại không xác định đó là Tân Trạm, bởi vì người mà Tuệ Khả nói, phần lớn là con của Tân Hoàng Quá khứ, Tân Hoàng từng biến mất gần một năm, đây là việc nhiều người đều biết.

 

Lúc đó ngay cả năm đại hoàng tôn ra tay, thăm dò thiên cơ cũng không tìm được tung tích của ông ta.

 

Nhiều người vốn tưởng ông ta đã chết rồi, nhưng không ngờ đến lúc Tân Hoàng quay lại, tu vi cũng là đại tăng.

 

Có điều cho dù ai hỏi, Tân Hoàng đều giữ kín như bưng, chuyện này cũng trở thành bí Sau đó Tân Hoàng lên ngôi, kế thừa ngôi vị của lão Tân Hoàng, lúc chọn hoàng hậu, ba vị hoàng hậu chỉ còn lại một người duy nhất Không ít người hoài nghi, Tân Hoàng trong một năm này, từng ở bên ngoài có đạo lữ khác.

 

Bây giờ xem ra, lời Tuệ Khả nói, chắc là người nối dõi của Tân Hoàng đang lưu lạc bên ngoài.

 

“Đừng nói là tôi nha”

 

Ánh mắt của Nhiếp Phong Đình chuyển động, trong lòng hơi kích động, cẩn thận tính toán cuộc sống của cậu ta.

 

Theo lý mà nói bố mẹ cậu ta đều không xấu, nhưng bản thân cậu ta lại vô cùng khó coi, cậu ta từng hoài nghi thân phận của mình có vấn đề, càng nghĩ càng cảm thấy, chẳng lẽ cậu ta chính là con trai của Tân Hoàng.

 

Ôn Lạc càng thêm đau đầu, đồng thời hận trong lòng, một nhà họ Sài sao lại chọc nhiều nhân vật tâm cỡ như vậy, đúng là đáng chết.

 

“Tiền bối, vậy con trai của Tân Hoàng, không lẽ là tôi đó chứ” Nhiếp Phong Đình lấy hết can đảm nói.

 

“Cậu?”

 

Tuệ Khả nhìn khuôn mặt xấu xí của Nhiếp Phong Đình, đột nhiên ngẩn người.

 

“Cậu cảm thấy Tân Hoàng đại nhân, sẽ có bộ dạng xấu giống như cậu?”

 

“Ờm, tôi cũng không biết.’ Nhiếp Phong Đình ngại ngùng nói.

 

“Nể mặt cậu là bạn tốt của hoàng tử, tôi sẽ không truy cứu nữa” Tuệ Khả bước qua mọi người, đi đến trước mắt Tân Trạm.

 

Lúc này Nhiếp Phong Đình và mọi người đều sốt ruột, có chút không dám tin.

 

“Tân Trạm, cậu có thể chạm vào bát của bần tăng một cái không” Tuệ Khả cười nói.

 

Tân Trạm cau mày, giơ tay chạm một cái.

 

Lúc này đột nhiên một ánh sáng màu vàng lóe lên, Tân Trạm cảm thấy trong cơ thể như đã bị tiêu tan hết, dấu ấn mà bố để lại, đột nhiên lại lần nữa sáng lên.