Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2062




Chương 2062

Mình cũng hiểu được không ít về trận pháp, nhưng đại trận trước mặt này mặc dù diện tích không lớn, nhưng những văn trận dầy đặc trên đó lại cực kỳ tinh xảo, có ngụ ý của đất trời, hơn nữa nhìn phương pháp, cũng không phải kiệt tác của Trận Pháp Sư hiện nay.

Có lẽ chỉ có gia tộc lưu truyền ngàn vạn năm như nhà họ Tân, mới giữ lại trận pháp thời kỳ thượng cổ này.

Một lát sau, Tân Trạm nhìn thấy từ xa, chú Thụy mang theo mười mấy tộc nhân già lọm khọm đi đến.

Nhưng người này cao thấp mập ốm không giống nhau, nhưng chỉ có điểm giống nhau, là cực kỳ già nua.

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, cơ thể lọm khoọm, tử khí trên người dày đặc, hiển nhiên sắp đến đại nạn.

“Vị này là lão Dược, thực ra tuổi cũng không lớn, năm đó vì đánh nhau với nước nhỏ phản loạn trong hoàng triều, để tránh tộc nhân hi sinh nên đã đốt cháy tuổi thọ, lúc này sắp đến đại nạn: “Vị này là lão Hưng, có rất nhiều thiên phú trong phương diện hướng dẫn tộc nhân, cũng vì thế mà bỏ đi thời gian tự tu luyện của mình, dạy dỗ ra rất nhiều đệ tử thiên tại, ba cậu năm dó, cũng được ông ấy khai sáng”

Tân Bách Chiến chỉ vào mấy trưởng tộc, giới thiệu với Tân Trạm.

Những người này, đều là những người có công lao với nhà họ Tân, hi sinh rất nhiều cho nhà họ Tân, Tân Trạm nghe cũng cảm thấy kính nể.

“Đáng tiếc, đại trận này tiêu hao quá lớn, hơn nữa bản chất cũng là chống lại ý trời thay đổi vận mệnh, nếu cậu không mở trận pháp, cũng chỉ có thể chờ đến một vị trưởng tộc nào đó có đủ cống hiến mở ra, cho nên muốn cám ơn cậu.” Tân Bách Chiến chân thành nói.

“Tân Trạm, trập pháp này sắp mở ra, cậu vào trung tâm trận trước đi, tôi sắp xếp những trưởng tộc khác”

Tân Trạm gật đầu, lúc này trăm mét xung quanh đại trận, đã bắt đầu tràn ngập sương trắng mờ ảo.

“Ha ha, Bách Chiến. Hôm nay là vị trưởng lão Thái Thượng nào muốn mở trận pháp vậy, sao tôi không thấy, không phải là anh chứ”

Nhóm ông lão chậm rãi đi tới, cũng không tôn kính gì với Tân Bách Chiến, có người cười hỏi.

Trong mấy người ở đây, hầu hết đều già hơn Tân Bách Chiến, có người còn tận mắt nhìn Tân Bách Chiến lớn lên.

“Ông cụ, lời này của tiền bối không may chút nào. Đại nạn của tôi còn rất xa, không giống tiền bối, còn phải nhờ vào trận pháp để nâng cao tu vi” Tân Bách Chiến hừ nói. Hiển nhiên có quan hệ thân thiết với người nói.

“Nói láo, chỉ là gần đây tôi say mê nghiên cứu công pháp mới khai sáng, hôm nay dành chút thời gian đi đột phá, không chừng mấy ngày nữa, trực tiếp vượt qua anh” Ông lão kia dựng râu cười nói.

Mười mấy ông lão cũng cười theo.

Đương nhiên lão Hưng này chỉ là khoác lác, nếu có cơ hội đột phá, sẽ không ai bỏ qua cả.

Nhưng đại nạn của mọi người sắp đến, ngược lại cũng đã nhìn thấy sống chết, nếu mà sống được thì càng vui.

Trong trận pháp, mặc dù không biết có gặp lại những ông lão kia không, nhưng nghe tiếng vừa nói vừa cười của bọn họ, Tân Trạm cũng thầm kính nể.

Vì gia tộc mà cống hiến một đời, đến thời kì cuối của sinh mệnh cũng không sợ hãi cái chết, những ông lão này đều sống tự do, tự tại.

Đương nhiên, nhà họ Tân có nhiều tu sĩ như vậy, Tân Bách Chiến vẫn cứ tìm những trưởng tộc này đến, cũng là có nguyện nhân.

“Lão Hưng, trận pháp đã mở, ông cũng đừng dài dòng.

Nếu không thì tránh ra để trưởng lão đỡ sốt ruột chờ” Lão Dược đứng một bên thúc giục.

“Đúng vậy, người già dễ dài dòng”

Những ông lão nhìn ánh sáng trận pháp bay lên, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm, lần lượt đi vào chỗ ngồi của mình.