Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2352




Chương 2352

Hắc điển đột nhiên xoay tròn, hướng bốn phương tám hướng phát ra từng đợt hắc khí, những hắc khí này phóng lên trời, qiống như lồng giam đem mọi người vây ở bên trong.

“Hắc điển này có thể giúp cậu tránh né công kích, chữa trị vết thương của cậu, còn có thể giúp cậu bắt người Các tu sĩ Tinh Thiên Tông rơi vào tuyệt vọng.

Bọn họ không ngừng tấn công lồng hắc khí, nhưng ngay cả một vết nứt cũng không có.

“Chỉ là tám kẻ rác rưởi, cũng muốn làm phiền tôi sao”.

Khương Thời Miễn khí thế xông lên, hai tay anh ta giơ lên, tòa tháp màu đen bay vút lên như mây đen bao phủ nhân gian, rồi đổ ập xuống.

“Khương đạo hữu, xin tha mạng, chúng tôi nguyện ý…”

Âm ầm! Tiếng nổ, tiếng kêu rên rỉ vang lên, máu bắn tung tóe.

“Khương Thời Miễn này quả thực chính là thượng cổ ma tôn, Tân đạo hữu, phải chạy trốn, bằng không bị anh ta phát hiện, chúng ta lập tức tiêu đời” Nhậm Hành Thiên toàn thân run rẩy, nhìn về phía Tân Trạm.

Tân Trạm như không nghe thấy, chỉ trâm mặc đứng nhìn.

Nhậm Hành Thiên đã sắp ngất xỉu, thằng nhóc này không phải bị dọa ngốc rồi chứ? Nếu anh không chạy trốn, ông ta cũng không dám động.

Chờ Khương Thời Miễn thu hồi bảo tháp, tám tu sĩ hợp thể cảnh cấp cao , đã triệt để biến thành một vũng máu .

Tiêu diệt tám cường giả hợp thể cảnh cấp cao.

Một lúc sau, trên người tám người này phát ra một tia sáng, bay vào trong cơ thể Khương Thời Miễn.

Khương Thời Miễn hít một hơi thật sâu, nhếch khóe miệng nở nụ cười hài lòng.

Xoạt!

Sau đó, anh ta đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tân Trạm cách đó ngàn mét.

“Tiêu rồi, tên Khương Thời Miễn này để ý chúng ta rồi”

Sắc mặt Nhậm Hành Thiên trắng bệch, bây giờ muốn chạy cũng chạy không kịp.

“Hôm nay thật sự là chuyện tốt liên tục, chẳng những tu vi tăng lên tới đỉnh phong, mà còn có cơ hội đập chết con bọ chét anh nữa.”

Khương Thời Miễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Trạm.

Bản thân mang theo dục vọng cực lớn tiến vào chiến trường tiên ma, kết quả vừa lên thì gặp phải thất bại, mà người †ạo thành tất cả những chuyện này, chính là Tân Trạm.

Một kẻ tu sĩ cảnh thần phó phân, vậy mà lại ám toán con cưng của trời hợp thể cảnh như anh.

Điều này lả tự đề cao bản thân mình, cuối cùng lại canh cánh trong lòng.

Mấy ngày nay, Khương Thời Miễn cũng đang tìm kiếm tung tích của Tân Trạm, nhưng không ngờ rằng, Tân Trạm lại chủ động tìm đến cửa.

“Giết tôi đối với anh rất quan trọng sao?” Sắc mặt Tân Trạm bình tĩnh, quay lại nhìn Khương Thời Miễn.

“Cướp đoạt bảng giết chóc vốn nên thuộc về tôi đã là tội chết rồi, nhưng sau này tôi mới biết được, anh còn ngụy trang thân phận của tôi đi khắp nơi cướp đoạt kho tàng báu vật, khiến cho mọi người nghĩ rằng là tôi đã có được kho tàng báu vật lớn, anh nói xem tôi có nên giết anh hay không?” Khương Thời Miễn cười lạnh nói.

Nhậm Hành Thiên nghe đến đây, ánh mắt trừng to như chuông đồng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tân Trạm.

Tiểu sát tinh này vậy mà còn có thể làm ra những huyện như vậy, dám nghĩ đến việc mạo danh Khương Thời Miễn.

“Thì ra anh biết rồi”

Tân Trạm sờ sờ mũi, cười nói: “Phải nói là, danh tiếng của anh quả đúng là có tác dụng, quả thật tôi đã kiếm được không ít kho tàng bí mật đấy. “