Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 837




Chương 837

Mọi người chấn động ngẩng đầu lên, lúc này ngay giữa không trung, Tân Trạm đang ngạo nghề đứng thắng, cả người anh nhuộm đẫm máu nhưng khí thế vẫn tràn trề, hơi thở vẫn nhẹ nhàng như cũ, dường như anh chính là một vị thần cổ không gì không địch nổi.

“Ở trên không giao cho tôi.” Tần Trạm nhìn mọi người nói.

Trong lòng mọi người sùng bái vô cùng, Tần Trạm chỉ dùng sức mạnh của một người đã ngăn cản được những quái thú biết bay kia.

“Giet!”

Tiết Đại Tráng nâng cái búa lớn trong tay, ngửa mặt lên trời hét vang lên, mọi người cũng theo đó phần chấn lên, trong nháy mắt đã đánh đảm quái thú lui đến bên ngoài khu vực.

“Vận may của tên nhóc này thật tốt, trong đám người này lại có pháp sư pháp trận cao thâm ”

Trên Quan Tinh Các, Triệu Tân Đông hừ lạnh một tiếng, nhìn màn sương trắng bên ngoài, đám quái thú bị tách ra đi vòng quanh Tần Trạm như một đám ngốc, anh ta không khỏi tức giận đến mức và rầm rầm

lên hành lan.

Đừng nhìn mọi người đánh nhau một cách nhàn nhã như thế, nếu không nhờ có trận pháp này làm giảm đi sức mạnh của thủ triều any thì bọn họ căn bản không có cơ hội thể hiện.

“Cậu Triệu không cần phải nóng lòng, cứ coi như bọn họ có chút thủ đoạn đi, nhưng không phải thủ triều kia chỉ vừa mới đến à? Quái thú không sợ chết, nhưng những kẻ kia sẽ mệt.” Hùng Tuyền cười lạnh.

Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần thú triều ập đến đều có thể giết chết được một lượng lớn võ giả, cho dù bạn có dũng khí và ý chí chiến đấu, thế nhưng thời gian càng qua lâu thì khi thế này cũng sẽ yếu dân đi, nhưng quái thủ cử cuồn cuộn không ngừng, tiếp sau đó võ giả cũng sẽ sập đổ và bỏ trốn thôi.

“Có bao nhiêu người có thể chịu đựng được sự thử thách cả thể xác và tinh thần chứ.” Triệu Tân Đông hít sâu một hơi, cũng nở nụ cười.

Tân Trạm à, đừng kiêu ngạo, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Đợt tấn công thứ nhất của quái thú kết thúc, tiếp theo là những cuộc chiến liên miên. Tân Trạm bay trên không, sau khi nhìn thấy được mạch núi, thấy từ nơi tối om kia có vô số quái thủ không ngừng vọt đến, số lượng vô cùng đáng sợ.

Mặc dù mình đã cố gắng bảo vêh, thế nhưng trong võ giả cũng đã bắt đầu xuất hiện thương vong.

Những dược sư phụ trách trị thương đã đưa họ vào trong màn sương trắng, tránh khỏi việc họ bị thương đến chết.

Mà theo số lượng giảm đi của võ giả, ý chí chiến đấu của mọi người cũng yếu dần đi.

“Cứ tiếp tục như vậy không được, nếu mọi người không được nghỉ ngơi, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Tân Trạm khẽ nhíu mày, ánh mắt anh đảo qua mặt đất.

Hầu như không ai chú ý đến, dưới mặt đất đầm máu có một rãnh kín nhỏ, những dòng máu tươi của những con quái thú kia chảy xuôi theo rãnh đó, tất cả đều được đưa đến trong trận pháp.

Đây là lúc Tần Trạm bố trí trận pháp đã lưu lại đòn bí mật này.

“Đây là lúc.”

Cảm giác trận pháp đã hấp thụ đủ máu của quái thủ, ánh mắt Tần Trạm chuyển động.

Anh nhanh chóng đánh ra một đạo linh quyết, một vệt sáng rực rỡ bay ra, trong nháy mắt đã tràn vào trong màn sương,

Ảnh sáng lóe lên vài cái trong trận pháp, ai nấy đều không phát hiện ra, Tần Trạm lại mở ra một linh trận khác.

“Chết đi cho ông.”

Lúc này ở trên chiến trường, một võ giả dùng đao giết chết một con sói quái thú

Hằn ta vừa mới rút đao ra đã nghe tiếng gió rít gào phía sau, một luồng hơi tanh tưới lao thẳng đến cổ mình.

“Cẩn thận!” Võ giả ở một bên lớn tiếng nhắc nhở, nhưng đã không kịp.

Người võ giả kia chỉ kịp quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy một con hổ quái thủ về đến chỗ của mình, hình ảnh phản chiếu trong mắt càng lúc càng lớn.

“Xong đời rồi.” Người võ giả tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng sự đau đớn khi sinh mệnh bị nuốt chửng lại không đến, vài giây sau hắn ta bất ngờ mở to đôi mắt. Sau đó hắn ta vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy một con yêu thủ có sương trắng vờn quanh thân bước ra từ màn sương, nó đang rút cái móng vuốt sắc bén của mình ra khỏi ngực con hổ quái thủ.

“Đây là gì thế.”

Hắn ta bối rối nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra rất nhiều quái thú hóa thân từ sương mù, những con quái thú bằng sương không ngừng xuất hiện, đang tấn công những con quái thú thật kia.

Những võ giả bên cạnh cũng mở mịt y hệt như hắn ta.

“Mau nhìn lên trên xem kìa.” Có võ giả kinh ngạc thốt lên một tiếng

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, sau đó họ nhìn thấy một cảnh mà suốt đời này họ không thể quên được.

Một lượng lớn sương trắng tập trung lại trên không, một con chim ứng trắng như tuyết giương cánh bay lượn, mà Tần Trạm đang đứng yên lặng ở trên đầu con chim ưng kia, giống như một vị tiên đang điều khiển Ứng Thần.

Hai cánh của con chim ưng trắng kia sắc bén như dao, nơi nó xẹt qua lại có từng đám yêu thú ngã xuống như rơm rạ.

“Mọi người không cần sợ, đây là sức mạnh của trận pháp. Chúng ta giết chết quái thủ, máu của bọn chúng sẽ khiến sương mù sản sinh ra một con quái thủ giống như thế, đây chính là chiều của cậu Tân.”

Tiết Đại Tráng cực kỳ kính nể, trong con người hiện lên sự sùng bái, anh ta hét lớn với mọi người, để cho mọi người yên lòng.

“Giết một con quái thủ, sẽ sinh ra cho chúng ta một con quái thủ khác? Vậy chúng ta còn sợ gì nữa.”

Những võ giả nghe xong, sự nghi ngờ đều tan biết hết, họ càng thêm phấn chấn.

“Có cậu Tần ở đây, chúng ta sẽ không thua đâu, mọi người cùng nổi lực giết quái thủ

Tiết Đại Tráng rống lớn một tiếng, mọi người lại càng thêm hưng phấn.

“Cuối cùng thì tên nhóc này có lại lịch gì, tại sao ngay cả thủ triều cũng không giết được hắn?”

Trên Quan Tinh Các, Triệu Tân Đông âm thầm quan sát Tần Trạm đứng giữa không trung, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi, hai tay siết chặt hành lan, thậm chí lan can bằng ngọc thạch cũng bị anh ta bóp nát thành từng mảnh.

“Thủ triều này sắp kết thúc rồi, nhìn tình huống này, người kia đã chống lại được rồi.” Chấp sự Từ cũng thở dài, có chút không tin nổi.

“Hùng Tuyền, đây là cách của cậu à?” Triệu Tân Đông đột nhiên quay đầu lại nhìn Hùng Tuyền, sắc mặt không hề tốt.

Trước đó chế nhạo Tân Trạm, còn muốn nhìn hắn ta chết ngay trước mặt mình, thế nhưng kết quả lại nhìn thấy một màn Tần Trạm giết quái thú

“Cậu Triệu đừng hoảng hốt, không phải thủ triều vẫn chưa kết thúc à?” Vẻ mặt Hùng Tuyền khá lạnh nhả, anh ta mỉm cười, không chút căng thẳng nào.

“Nhưng có trận pháp đó, quái thủ sẽ được sinh lôi liên tục, vậy làm sao giết được Tân Trạm.” Triệu Tân Đông nhíu mày nói:

“Có phải cậu còn thủ đoạn nào đó không”

“Ha ha, bị cậu Triệu nhìn ra rồi.” Hùng Tuyền đứng lên, chỉ vào dãy núi nói: “Tên nhóc này có chút năng lực, tôi thừa nhận mình đã đánh giá thấp tên đó. Nhưng, cho dù tên đó có thể chống lại được thủ triều lần này, thế nhưng đến lần thứ hai thì sao?”

Hùng Tuyền quay đầu lại, anh ta nhìn thẳng vào Triệu Tân Đông và chấp sự Từ

“Lần thứ hai?” Cậu muốn tạo thủ triều thứ hai

Ánh mắt Triệu Tân Đông đột nhiên chuyển động.

“Cho dù trận pháp có mạnh hơn nữa, nhưng những văn tự cũng sẽ nhạt dân hoặc năng lượng bị cạn kiệt, như vậy, nếu thủ triều lại ập đến một lần nữa, thậm chí còn mạnh hơn cả lần đầu thì bọn họ chặn bằng cách nào?” Hùng Tuyền nói một cách đắc ý.

“Tên nhóc này chết chắc rồi.” Triệu Tân Đông cũng cười lớn.

“Đã kết thúc rồi à?”

Nửa tiếng sau, mọi người thấy quái thú trước mắt dần ít đi, thậm chí có con bắt đầu chạy trốn thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi giết chết đảm quái thú ngoan cố cuối cùng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trong lúc nhất thời tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, mọi người đều ném vũ khí đi, tất cả đều nằm dài xuống mặt đất.

Cả người Tiết Đại Tráng dính đầy máu, anh ta mệt mỏi ném cái búa lớn đi, bước đến nằm xuống trước mặt Tân Trạm.

“Cậu Tần, có phải đã kết thúc rồi

không?” “Ừm, thủ triều đã kết thúc rồi.” Tần Trạm gật đầu, mọi người nghe xong đều vô cùng phấn khích khi sống sót sau trận chiến

“Chúng ta thật sự đã vượt qua được thú triều?” Có vài võ giả ôm mặt, dường như không thể tin được.

“Mẹ nó, những tên khốn kiếp trốn bên trong kia, muốn giết chúng tôi à, ông đây chống cự thành công rồi đây!” Có võ giả lớn tiếng rống lên, phát tiết sự tức giận.

Những võ giả trong giới đều sợ thú triều như sợ cọp, những võ giả bên ngoài như bọn họ đây lại đứng lên chống lại, hơn nữa còn chiến thắng.

Tần Trạm nhìn mọi người, âm thầm gật đầu.

Những võ giả này dù có tu vi cao hay thấp, lần này đều đã trải qua sự rèn luyện hiếm thấy.