Truyền Kỳ Võ Bá

Chương 70: Trợ công




Khi Sở Hi Thanh bị chùm sáng màu xanh kia chiếu rọi và đưa đi, thì đám đệ tử nội môn ở xung quanh nhất thời náo loạn, tất cả đều nhỏ giọng ngi luận.

“Là Sở sư đệ, Sở sư đệ bị đưa lên!"

“Tại sao lại là hắn? Sở Hi Thanh mới là đệ tử một lá."

“Ba viện khác đều là đệ tử hai lá và ba lá, tại sao Đông viện của chúng là lại có đệ tử một lá?”

“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên? Mọi người đều nói vị Sở sư đệ này là đệ nhất nhân nội môn mà?”

“Cái gọi là đệ nhất nhân nội môn, đều là chém gió thôi, có ai tin sao?”

“Không thể nào? Hần giết nhiều người của Long gia như vậy, chuyện này không giả được”

“Tranh luận làm gì? Chờ một lát là chúng ta có thể nhìn thấy trình độ của vị đệ nhất nhân nội môn này rồi!"

Trong đám đệ tử nội môn này, có người có lắng, có người tràn đầy chờ mong, cũng có người nói vài lời trào phúng và chế giễu.

Nhưng đại đa số người trong bọn họ, đều tràn đầy phấn khởi.

Sở Vân Vân cũng không hề có phòng bị gì, nàng. chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hi Thanh bị đưa đi.

Nàng giật mình trừng mắt nhìn theo, tiếp đó chỉ biết vỗ trán một cái, không đành lòng xem cảnh tượng tiếp theo.

Sở Vân Vân nhận ra cái Tứ Tượng Quyết Phong Bàn ở trên trời này, cũng biết vật này kiểm tra đệ tử thế nào.

Vấn đề ở đây là, đây lại đúng là phương thức mà Sở Hi Thanh không am hiểu nhất, có thế nói là sở đoán của hắn.

Chỉ sợ hôm nay tên này phải mất mặt xấu hổ dưới con mắt của bốn ngàn người bên dưới rồi.

Đương nhiên, đây là Sở Hi Thanh tự tìm, nếu như hắn không bảo Hồ Khản và Hồ Lai tuyên truyền mấy lời đồn kia, thì hẳn sẽ không có chuyện gì cả.

Sở Hi Thanh là một đệ tử nội môn một lá, sức chiến đấu đã đuổi sát đệ tử hai lá, đây vốn là cực kỳ xuất sắc rồi.

Mặc dù hôm nay có thua, nhưng cũng là tuy bại mà vinh.

Hết lần này đến lần khác, bây giờ tên này lại có cái danh 'đệ nhất nhân nội môn', há chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề sao?

Sở Vân Vân cho rằng, tên này là đáng đời, nhưng mà nàng vẫn lo lắng Sở Hi Thanh bị đả kích quá thảm, tâm lý không chịu được, làm lỡ chuyện tu hành ngày sau.

Lục Loạn Ly ở trong đám người, khóe môi nàng cong lên, còn bao hàm cả đồng tình.

Đáng tiếc, con bỏ cái bay lên trời kia, cuối cùng cũng sắp rơi xuống đất.

Sở Hi Thanh thì lại mờ mịt nhìn xung quanh.

Hắn không thể ngờ được là cái chùm sáng màu xanh kia lại đưa mình lên đây.

Lúc này, hẳn đang đứng ở trên một đài cao màu xanh, bên cạnh còn có ba người đang đứng.

Đài cao màu xanh rất rộng, từ nam đến bắc khoảng tầm mười trượng.

Sở Hi Thanh dùng chân đạp xuống mặt đất thì phát hiện ra một chuyện, tuy cái đài cao này được hóa từ hình chiếu của mâm ngọc màu xanh kia, nhưng lại cực kỳ kiên cố, tựa như một tòa bệ đá chân chính vậy.

Hắn lại quét mắt nhìn ba vị sư huynh đệ nội môn ở bên cạnh, sau đó lễ phép mà ôm quyền về phía bọn họ.

Hắn có rất ít người quen ở trong võ quán, nên hẳn không nhận ra bất cứ ai trong ba người này.

Có điều, hông của bọn họ đang treo một cái lệnh bài ba lá

Sở Hi Thanh không khỏi sờ sờ lệnh bài một lá bên hông của mình, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Không biết vị Tưần sát sứ trên đài kia nghĩ thế nào? Sao lại chọn hẳn đi lên đây?

"Sở sư đệ!" Một thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong ba người kia cũng cười đáp lễ lại Sở Hi Thanh: “Tại hạ Hướng Quỳ của Nam viện, nghe đại danh của Sở sư đệ đã lâu, hôm nay mới hữu duyên được gặp mặt!"

Hướng Quỳ?

Nội tâm Sở Hi Thanh hơi động, nhìn về phía vị thiếu niên mặt mũi thanh tú, tràn ngập phấn chấn này.

Dựa theo lời nói của Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ này chính là một trong những người bị thay thế thân phận trong đám đệ tử nội môn.

Diện mạo của người nọ rất tương tự Hướng Quỳ, làm việc cũng rất cẩn thận.

Tuy nhiên, Lục Loạn Ly lại biết là Hướng Quỳ kia tay trái, vì thế mà biết thân phận của người này.

Từ đó cũng có thể nhìn thấy, sức quan sát của Lục Loạn Ly mạnh như thế nào.

Sở Hi Thanh còn chưa kịp nói gì, một thiếu niên khác ở bên cạnh đã cười gắn một tiếng: “Đúng là nghe đại danh đã lâu, đệ nhất nhân nội môn mà, quá thật là như sấm bên tai! Vừa hay hôm nay có thể nhìn xem phong thái và trình độ của đệ nhất nhân nội môn rồi!”

Thiếu niên này có thân hình khá lùn và rấn chắc, mặt vuông mắt lớn, da thịt hơi đen, nói chuyện thì quái gở.

Sở Hi Thanh hơi cau mày, trong lòng có hơi không vui, Hướng Quỳ ở bên cạnh lại cười giới thiệu với hắn: “Vị này chính là Lưu Tinh Nhược Lưu sư huynh của Tây viện, được công nhận là đệ nhất nhân của Tây viện trong khóa này.”

Sở Hi Thanh nhất thời bừng tỉnh.

Đông viện và Tây viện vẫn luôn là đối thú một mất một còn. Đệ nhất nhân Tây viện, chạm mặt với 'đệ nhất nhân nội môn' xuất thân từ Đông viện như hắn, không khiêu khích thì mới là lạ.