Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 182




Chỉ là, ở nơi trống trải này, dù cẩn thận thế nào vẫn không thể trốn khỏi tầm ngắm của kẻ địch.

Diệp Sơ Dương rõ ràng cảm nhận được vài viên đạn xé toạc trong không trung, cô nhịn không được rủa thầm trong bụng, ẵm lấy Lục Diệc Nhiên liền bỏ chạy.

Đại khái vì động tác của Diệp Sơ Dương quá nhanh, nên trong vòng mấy phút đó thực chất chưa có sự tổn thương nào cả, chỉ có Lục Diệc Nhiên sợ hãi cứ run rẩy trong lòng Diệp Sơ Dương.

Sau lưng Diệp Tu Bạch có một chiếc máy bay, đó vốn dĩ là máy bay tư của nhà họ Diệp. Diệp Sơ Dương vội lẻn đến bên cạnh đối phương, thở hổn hển: "Chú út."

Người đàn ông nghe tiếng, nhìn trên liếc dưới kiểm tra một phen, xác nhận thằng nhóc nhỏ nhà mình không bị thương, mới lạnh giọng nói: "Trốn đằng sau máy bay, đừng vào máy bay."

"Còn chú?" Diệp Sơ Dương hỏi.

Diệp Tu Bạch không trả lời, chỉ là không biết móc từ đâu ra một khẩu súng.

Diệp Sơ Dương: "......?"

"Còn ngơ ngác gì nữa?"

"À, chỉ muốn hỏi chú còn súng không, cho cháu một khẩu với?" Diệp Sơ Dương dò hỏi.

Lúc này, dù sao có vật hộ mệnh vẫn tốt hơn.

Còn chuyện cô biết dùng súng từ khi nào thì…

Lộ liễu trước mặt Diệp Tu Bạch chẳng phải lần đầu tiên, vậy thì không cần quan tâm lộ liễu thêm lần nữa đâu.

Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn sang người đàn ông của thiếu niên càng kiên định hơn.

Sau khi Diệp Tu Bạch nghe được lời nói của đối phương, hơi nheo mắt, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười thâm sâu. Nhưng nụ cười này chỉ duy trì được vài giây, anh nói tiếp: "Túc Nhất có, đi tìm cậu ta đi."

"Vâng." Đáp một tiếng, Diệp Sơ Dương chui người vào máy bay.

Tuy khi nãy Diệp Tu Bạch đã nhắc nhở cô đừng vào máy bay, nhưng lúc này Túc Nhất đang ở trong buồng máy, cô phải đi tìm anh ta, đương nhiên phải vào trong rồi.

Túc Nhất vốn dĩ đang làm công tác kiểm tra máy móc gì đó ở khoang trước nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau lưng, lập tức quay đầu nhìn, khi bắt gặp Diệp Sơ Dương, anh ta hơi sững người: "Cửu thiếu, sao cậu tới đây rồi? Ở đây không an toàn."

"Ở đâu cũng không an toàn." Diệp Sơ Dương liếc anh ta một phen, tùy ý hỏi: "Anh đang nhìn gì đó?"

"Nếu đối phương biết hôm nay chúng ta sẽ trở về, chắc chắn mai phục sẵn ở đây. Chiếc máy bay này đa phần không an toàn rồi, tôi đang kiểm tra chút." Túc Nhất cúi mắt nói, đang nói, Diệp Sơ Dương thấy tay của anh bỗng dưng nhích lên, sau đó rút một con dao nhỏ trong túi ra, xoay ốc vít.

Một miếng vỏ ở máy bay được khều ra, vật hiện ra rõ ràng là một quả bom hẹn giờ.

Tay cầm dao nhỏ của Túc Nhất đang đặt trên quả bom đó, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sơ Dương, hỏi: "Cửu thiếu, cậu có cần ra ngoài trước không?"

Diệp Sơ Dương nghiêng đầu hỏi: "Có súng không?"

"Cửu thiếu biết dùng súng sao?" Túc Nhất nhìn giờ hẹn trên quả bom, trực tiếp đi sang một bên ấn một phím nút.

Thiết bị trước mặt Diệp Sơ Dương bỗng lõm vào một hố, lộ ra một khoảng không rộng rãi.

"Cửu thiếu tự chọn đi, tôi đi gỡ bom đã."

Diệp Sơ Dương: "..."

Cảm giác giống như mới phát hiện được cái gì đó ghê gớm lắm.

Và ngay lúc này, cô đột nhiên nhớ lại đống sách chú thích tường tận về vũ khí được bắt gặp ở phòng làm việc của Diệp Tu Bạch.

Cho nên, nhà họ Diệp có làm chuyện gì mờ ám không?

Diệp Sơ Dương vừa nghĩ, vừa cúi đầu nhìn Lục Diệc Nhiên: “Nhóc, cậu ở đây đợi trước, đợi tôi một lát."

"Vâng." Lục Diệc Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên tiếp tục nhắm mắt.