Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 274




Diệp Sơ Dương: "..."

Cô cảm nhận sâu sắc được rằng, có lẽ chỉ một thời gian nữa thôi, cả thế giới sẽ biết cô không có tiền.

Diệp Sơ Dương trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì.

Ăn sáng xong, Nhiếp Tử Diệu liền dẫn Diệp Sơ Dương tới tập đoàn Thịnh Thế tìm Thịnh Minh.

Tập đoàn Thịnh Thế nằm ở vị trí trung tâm khu phố thương mại phồn hoa nhất thành phố Z, có lẽ trước đây Nhiếp Tử Diệu từng nói với Thịnh Minh rằng hôm nay họ sẽ tới nên nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy hai người họ lập tức dẫn tới phòng chờ.

"Chắc Thịnh Minh đang bận." Nhiếp Tử Diệu xoa mặt, liếc nhìn thời gian, thấy đã quá nửa tiếng, anh nhíu mày nói.

Thiếu niên nghe vậy liền rời mắt khỏi màn hình điện thoại, mỉm cười nói: "Không sao, dù sao thì người ta cũng là thiếu tổng hiện tại của tập đoàn Thịnh Thế, không bận mới lạ."

"Nói cũng đúng." Nhiếp Tử Diệu gật đầu, sau đó lại ghé sát lại gần thiếu niên, nhướng mày hỏi nhỏ: "Sao vậy, mấy tháng không gặp mà cậu đã hẹn hò rồi sao!"

Diệp Sơ Dương: "..."

Thấy vẻ mặt thiếu niên ngây ra, Nhiếp Tử Diệu nhướng mày cao hơn nữa, nụ cười trên mặt cũng có chút đùa giỡn và láu lỉnh, đặt tay lên vai thiếu niên, cười ha ha nói: "Nhìn vẻ mặt tơ tưởng yêu đương của cậu kìa, chà chà, vừa mới sa lầy phải không?"

Diệp Sơ Dương: "... Tại sao anh biết rõ vậy?"

"Vì tôi cũng từng yêu đương mà." Nhiếp Tử Diệu xua tay: "Quản lý của tôi nói tôi như thế này khi tôi hẹn hò: Trên người chó FA từ trong bụng mẹ mấy trăm năm không yêu đương tỏa ra mùi rạo rực muốn động tình.

Diệp Sơ Dương: "..."

Thiếu niên có chút bối rối sờ nhẹ khóe miệng đang cong lên của mình, mặt không cảm xúc kìm nén xuống, sau đó liếc nhìn giao diện tin nhắn wechat điện thoại.

Bên trên vẫn là tin nhắn của Diệp Tu Bạch gửi tới, hỏi cô chừng nào về.

Vốn dĩ hôm nay cô sẽ về nhưng tiếc rằng cô nhận vụ làm ăn mà Nhiếp Tử Diệu tốt bụng giới thiệu, nên phải đợi thêm vài ngày nữa.

Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn Nhiếp Tử Diệu, lại cúi đầu nhìn điện thoại, cuối cùng coi như không nghe thấy gì, trả lời tin nhắn...

[Có lẽ phải đợi vài ngày nữa, cháu đang nỗ lực kiếm tiền nuôi chú.]

Diệp Sơ Dương gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại đi, ngước mắt nhìn Nhiếp Tử Diệu, ánh mắt lướt một lượt qua mặt đối phương, bất ngờ chậm rãi lên tiếng: "Anh không nói em cũng không phát hiện ra, mắt anh hoài xuân, đúng là đang yêu đương."

Vừa dứt lời, nụ cười đắc chí trên môi Nhiếp Tử Diệu liền sững lại.

Anh ta nghiêng người, chống cằm nhìn Diệp Sơ Dương một hồi, cuối cùng rút ra kết luận: "Diệp Tử à, cậu không thấy rằng ánh mắt hoài xuân, dùng nói cậu sẽ thích hợp hơn sao?"

Diệp Sơ Dương có đôi mắt đào hoa, vốn dĩ rất đa tình, vừa rồi gửi tin nhắn mới gọi là hoài xuân.

Chỉ đáng tiếc bản thân Diệp Sơ Dương không biết mà thôi.

Nhiếp Tử Diệu lắc đầu còn định nói gì nữa, kết quả ngay lập tức cửa phòng được mở ra.

Một người đàn ông mặc comple màu xám bước vào.

Vóc dáng anh ta không quá cao, chừng một mét tám, tướng mạo có phần nữ tính, đặc biệt là đôi mắt hồ ly, vừa nhìn vào tuyệt đối sẽ không thể đoán được đây là thiếu tổng của tập đoàn Thịnh Thế.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương liếc quá mặt người đàn ông sau đó nhướng mày.