Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 281




Cất toàn bộ thức ăn vào trong tủ lạnh, thiếu niên lại về ngồi thườn trên sofa, ngồi suốt nửa ngày mới lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Túc Nhất.

[Túc Nhất, Tam gia nhà các anh đi rúc ở chỗ con yêu tinh nào không biết đường về vậy?]

Biệt thự nhà họ Diệp.

Túc Nhất mặt không chút cảm xúc đứng sau lưng Tam gia, nhìn Tam gia nhà mình ngồi cạnh Diệp lão bên bàn ăn thực hiện chiến thuật vòng vo.

Diệp lão liếc nhìn chàng trai trẻ tuổi đang ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, định nhịn nhưng lại không nhịn được: "Ba hỏi con thời gian gần đây sao vậy? Công ty không có việc gì làm sao? Sao ngày nào cũng chạy tới chỗ ông già này ngồi vậy? Có phải con làm việc gì trái với lương tâm? Hay là báo cáo sức khỏe của ba đã có rồi, ba bị bệnh nan y sắp chết rồi?"

Diệp Tu Bạch: "..."

Người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi trầm ngâm hai giây một cách kỳ quái sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Việc công ty không phải đã có Tiểu Cửu rồi sao? Gần đây con rảnh, dành thời gian ở bên ba."

"Anh tưởng tôi không biết anh không hề cho thằng nhãi đó tiếp quản việc công ty sao?" Diệp lão trợn ngược mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng không biết thằng nhãi đó cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì, trước đây đâu thấy chú cháu nhà anh thân thiết tới vậy!"

Diệp lão cũng là người hiểu chuyện.

Nếu như là trước đây, Diệp Tu Bạch sẽ không bao giờ bố thì cho tên nhãi Diệp Sơ Dương đó một ánh mắt, còn Diệp Sơ Dương chắc cũng vì sợ hãi nên căn bản không dám lại gần Diệp Tu Bạch.

Bây giờ thì tốt rồi.

Hai đứa này tụm lại với nhau sau đó bỏ rơi luôn ông già là ông.

Càng nghĩ Diệp lão càng cảm thấy đau lòng.

"Con hãy nói thật lòng với ba, có phải con đã làm việc gì rồi không? Diệp Thị của chúng ta sắp tiêu tùng rồi?" Diệp lão vẫn không yên tâm hỏi một câu.

Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch trầm ngâm hai giây, cuối cùng cũng rặn ra được mấy chữ: "Không có, con đang quan tâm ba."

Diệp lão: "..."

Túc Nhất ở bên cạnh: "..." Tam gia, sự quyết đoán của anh lẽ nào đã bị Cửu thiếu ăn mất rồi? Sao lại nhát như cáy ngày thế này.

Đang nghĩ vậy, Túc Nhất bất ngờ cảm thấy điện thoại trong túi của mình rung một tiếng, anh sững người, bước qua một bên lấy điện thoại ra.

Kết quả vừa mở điện thoại ra nhìn: Túc Nhất, Tam gia nhà các anh đi rúc ở chỗ con yêu tinh nào không biết đường về vậy?

Túc Nhất ngước mắt nhìn, thần sắc u ám nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Diệp lão, anh do dự một lát liền trả lời mấy chữ...

Ông của cậu?

Bên kia, tin nhắn của Diệp Sơ Dương cũng nhanh chóng trả lời.

Diệp Sơ Dương:......

Nhìn thấy một loạt dấu ba chấm của Cửu thiếu, Túc Nhất ánh mắt vụt phát sáng, vội vàng gửi một dòng tin nhắn đi: Cửu thiếu, cậu về rồi sao?

Diệp Sơ Dương: Đúng vậy.

Thấy vậy, Túc Nhất lập tức không hề do dự tới sau lưng Diệp Tu Bạch, sau đó hạ thấp giọng dùng tiếng nói chỉ để Tam gia nhà mình mới có thể nghe được nói: "Tam gia, Cửu thiếu về lại Cảnh Uyển rồi."

Vừa dứt lời, Túc Nhất nhìn thấy rõ bàn tay cầm đũa của Tam gia nắm chắc lại, sau đó lại buông ra.

Ngay giây tiếp theo, giọng nói hơi khàn của anh liền vang lên: "Lão gia, nếu ba không muốn con ở đây với ba nữa, vậy con về nhé."

Diệp lão: "..."

"Anh lại giở trò gì vậy? Vừa rồi không phải còn mặt dày đòi ở đây sao? Sao, chỗ anh lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Có chút việc, cần về xử lý." Anh chậm rãi nói, căn bản không muốn nói sự thật.