Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 989




Edit: Tử Đằng

“Muốn nghe nhiều hơn không? Chị đây sẽ nói cho mà nghe, chị có thể nghĩ ra nhiều thứ rồi đấy.”

Mạc Tử Nghiên dường như nghe ra trong lời nói của Diệp Sơ Dương mang theo vài phần bất đắc dĩ, cô bỗng nhiên cười hắc hắc không có ý tốt đẹp gì, tiếng cười truyền đến bên kia tai của Diệp Sơ Dương, làm cho Diệp Sơ Dương đột nhiên nghĩ ra một loại ý nghĩ không thể nào tốt được.

Tổng cảm thấy câu nói tiếp theo của Mạc Tử Nghiên sẽ rất mạnh mẽ.

Sự thật chứng minh, ý nghĩ của Diệp Sơ Dương chính xác là không sai.

“Chị cảm thấy em nên đem mấy ảnh này gửi cho Diệp Tu Bạch xem, chị dám khẳng định, tối nay anh ta tuyệt đối sẽ trằn trọc không ngủ được.”

Nói xong câu đó, Mạc Tử Nghiên lại lần nữa cười hắc hắc một tiếng.

Nếu nói, giữa tiếng hắc hắc lúc trước, Diệp Sơ Dương chỉ có thể nghe ra Mạc Tử Nghiên không có ý tốt gì, thì giờ phút này cô có thể nghe ra chính là đáng khinh.

Tiếng cười này quả thực quá tồi tệ, không thể ghê hơn được nữa.

Mà bản thân Mạc Tử Nghiên hoàn toàn không ý thức được.

Lúc sau Diệp Sơ Dương nghe vậy, lập tức liền bất lực vài giây, sau đó bất đắc dĩ véo véo ấn đường, “Chị cái gì cũng biết. Vậy chị có biết sau khi Tô Dã lúc nhận được chiếc nhẫn cỏ kia của chị, biểu tình trên mặt là như thế nào không?”

Mạc Tử Nghiên: “....... Em nói cái này rõ ràng là đang lảng sang chuyện khác.”

Diệp Sơ Dương: “Rõ ràng hay không rõ ràng không có liên quan gì đến nhau. Mấu chốt là có dùng hay không dùng, chị có biết hay không?”

Diệp Sơ Dương nói nói lười biếng, nhưng mà Mạc Tử Nghiên lại nghe được rõ ràng giữa lời nói có vài phần ý cười cùng thâm ý.

Mạc Tử Nghiên: “.........”

Vị Diệp Cửu thiếu nhà bọn họ này quả thực là một tiểu hồ ly.

Mạc Tử Nghiên cuối cùng chỉ có thể rì rầm vài tiếng, sau đó làm như vừa rồi cũng không có xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng hỏi một câu, “Vậy rốt cuộc phản ứng của anh ấy như thế nào?”

Nghe một câu như thế, Diệp Sơ Dương không nhịn được, lập tức liền chép miệng một tiếng.

Sau đó, cô giống như nghiêm túc tự hỏi một chút, rồi trả lời, “Phản ứng gì chứ. Đại khái cũng chính là nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cười đến nỗi giống như mùa xuân đến vậy.”

Mạc Tử Nghiên: “.........”

*

Diệp Sơ Dương chờ đến tận tối mới thấy được tin nhắn của Diệp Tu Bạch.

Mà Diệp Tu Bạch chỉ hồi âm đúng một câu, “Cậu mặc váy size nào?”

Nhìn thấy câu này, Diệp Sơ Dương dường như cũng nghĩ ra cái gì rồi, trong đôi mắt đào hoa kia nhanh chóng hiện lên một đạo ý cười.

Lời này của Diệp Tu Bạch ý là muốn mua quần áo cho cô sao?

Cô đang nghĩ như vậy, thì Diệp Tu Bạch lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Chú út manh manh: Quần áo này chất lượng không tốt, đổi cái khác tốt hơn.

Diệp Sơ Dương: Ya.

Chà chà chà chà.

Thật là, nói thẳng là mình đang ghen lại khó khăn vậy sao?

Đối với nam nhân nhà mình chết vì sĩ diện làm khổ hành vi, Diệp Sơ Dương tương đối khinh bỉ. Nhưng mà cô cuối cùng cũng chưa nói cái gì, chỉ là ngầm cười trộm vài tiếng.

Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương thật nghe lời, không mặc váy đen mới mua ngày hôm qua, mà mặc một bộ đồ quân phục.

Mạc Đình Xuyên lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương trang điểm, không khỏi nhướng mày, “Tôi phát hiện ra cậu thật là mặc cái gì ra cái đó. Lúc đấy sao cậu lại đi làm diễn viên chứ, tôi cảm thấy quân bộ chúng tôi cũn rất thích hợp với cậu.”

Diệp Sơ Dương mặc bộ đồ đồng phục này trông thật sự rất đẹp trai.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lại lần nữa cúi nhìn ngực mình, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Mạc Đình Xuyên, “Nếu tôi vào quân bộ, chỉ sợ anh sẽ không được sống yên ổn qua ngày.”

Vốn dĩ Diệp Sơ Dương hàng năm giả trai đã thực tuyệt vọng rồi, nếu mà cô còn đi vào trong quân bộ làm nữa, thì đúng là muốn tự sát mà chết luôn.