Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 163




63163.

Cố Du hận không thể 1 chân đá Giang Mạc Thần ra, nếu cô có thể bướng bỉnh không cần kiêng kị, chỉ dựa theo tính cách và sở thích của bản thân.

Nhưng đáng tiếc là cô không thể! Giang Mạc Thần nhìn có vẻ phong tình lãng mạn, nhưng đôi lúc anh biểu hiện rất nghiêm túc và lạnh lùng khiến cô biết anh không phải là người dễ tính, cô không dám cá là Giang Mạc Thần có đối phó với Cố gia hay không.

Cô chỉ có thể tạm thời chịu đựng sự “lộng quyền” của Giang Mạc Thần.

Nhưng cô không biết, tính khí nóng nảy của mình có thể nhịn được Giang Mạc Thần bao lâu!

Cố Du cảm thấy ủy khuất, ủy khuất khiến cô tức giận, cho nên mấy bước sau cô chạy vào phòng tắm, không đợi Giang Mạc Thần đi vào, cô đã “ầm” 1 tiếng đóng cửa lại!

Sau đó, cô nhảy chanh chóng đến phòng tắm, mở vòi sen thật mạnh, như vậy, dù cho Giang Mạc Thần ở bên ngoài nói gì, cô cũng coi như không nghe.

Giang Mạc Thần chạy đến cửa phòng tắm, bị nhốt ở ngoài, bên trong còn có tiếng nước chạy rất nhanh, anh lập tức ngây người ngoài cửa, sau đó, quay người, dựa lên cửa, miệng giương lên độ cong thể hiện sự vui vẻ.

Vật nhỏ tinh ranh này, sợ anh nhân cơ hội làm gì cô sao?!

Nhìn anh, thật sự hung dữ đến vậy sao?

Hung dữ đến nổi vừa mới hành hạ cô 1 lúc, lại muốn tiếp tục bổ nhào lên cô?

Thực tế, chuyện làm trên xe, trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, vật nhỏ này có độc, mới chạm vào đã không khống chế được bản thân, nhưng dù anh có “cầm thú” hơn nữa, cũng sẽ không không quan tâm đến cơ thể và cảm nhận của cô, anh vừa tính đi vào theo, thực ra là muốn coi cơ thể cô có chỗ nào bị anh làm tổn thương rồi, phải biết, lần trước anh cũng bị dọa.

Nhưng mà, vật nhỏ này còn có sức đóng sầm cửa, còn có thể động não muốn trốn thoát anh, có lẽ không có chuyện gì lớn.

Cũng là không nên ép vật nhỏ quá mức, sẽ dọa đến người cũng chạy mất…

Nghĩ xong, Giang Mạc Thần đi đến sofa bên giường, nằm xuống.

Thời gian này, anh vẫn chưa nghỉ ngơi quá, toàn thân vừa mới thả lỏng, rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Cố Du ở trong nhà tắm rất lâu mới ra, tưởng không tránh được “quấy nhiễu” của Giang Mạc Thần, lại thấy anh quy củ nằm trên sofa ngủ.

Rõ ràng giường ở kế bên, anh lại ngủ sofa?

Không lẽ, anh thật sự không ý muốn tiếp tục “quấy nhiễu” cô? Là cô nghĩ nhiều rồi?

Cô nhìn bộ dạng ngủ say của Giang Mạc Thần, có chút hoang mang.

Giang Mạc Thần trước giờ đều được gán mác là “thế hệ trẻ giàu có”, “thẳng tính”, “phong lưu không kiêng kị”, “cả đời kiêu ngạo” vân vân, nhưng nếu bỏ hết những cái mác đó, cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường không khác biệt, tính anh rất rộng lượng, có giá trị cao, đối với người nhà rất tốt (như là Vân Khuynh), đối với anh em bạn bè cũng rất tốt( như là Hoắc Nhất Hàng), tuy thường xuất hiện cùng 1 số minh tinh trong các loại tiệc, chương trình khác nhau, nhưng không hề có thị phi, phong lưu nhưng không bừa bãi, có tiền có thế nhưng không khoe khoang, với lại, hình như cũng không nghe nói anh làm chuyện xấu.

Với lại, anh thường xuất hiện ở những chỗ làm công ích, mấy năm trước trận động đất ở Tinh Thành, anh còn đi làm tình nguyện, nếu không phải những người phụ nữ hâm mộ anh phát hiện, cũng không ai biết Giang thiếu của Vinh Thành lại chạy đến nơi đó, nghe nói, anh còn cứu 30 người hơn…

Nghĩ như vậy, sự tức giận của Cố Du đối với Giang Mạc Thần giảm đi rất nhiều.

Nhưng cô thật sự không hiểu, người đàn ông này rốt cuộc tại sao cứ bám dính không chịu buông tha cho cô?

Thời tiết này ở thành phố c, vì gần biến, nhiệt độ không được tính là cao, lúc ngủ không đắp chăn, đương nhiên dễ cảm, hoặc là sẽ cảm thấy lạnh, Giang Mạc Thần khẽ nhíu mày, cuộn người lại.

“Lạnh sao?” Cố Du tự nói 1 câu, lập tức quay người, lấy chăn trên giường, đắp lên người Giang Mạc Thần.

Sau khi đắp xong, cô mới ý thức được bản thân làm gì, sắc mặt thay đổi.

Tại sao mình là quan tâm người đàn ông này? Không! Cầm thú!

Tên cầm thú này cưỡng ép cô không phải 1 lần, cô còn quan tâm hắn ngủ có lạnh không? Dây thần kinh trên não cô đặt sai chỗ rồi sao hay là có chứng thích bị ngược đãi?

Cố Du cảm thấy có chút phiền muộn, đưa tay qua, muốn lấy chăn lại, nhìn thấy lông mày đã kéo ra của Giang Mạc Thần, cuối cùng không lấy nữa.

Cơ thể cô cũng rất mệt mỏi đau nhức, nghĩ nghĩ, dứt khoát mặc đồ lên giường, kéo 1 cái chăn khác ra, bịt kín bản thân lại, không lâu sau liền ngủ.

Đợi hô hấp của cô đều đều, Giang Mạc Thần nằm trên sofa mới mở mắt ra.

Trước đó quả thật anh có ngủ, nhưng lúc Cố Du đi ra anh liền biết, thính lực của anh rất tốt, cảnh giác cũng rất cao, dù sao đây cũng không phải Vinh Thành, còn ở trên địa bàn của Lôi gia, Lôi Đông Hãn là người lớn lên trong tối, ai biết hắn có âm mưu gì nữa không?

Cố Du đứng trước mặt anh, với lại xác định trong phòng không có người thứ 3, anh mới thả lỏng.

Nhưng đột nhiên muốn xem xem phản ứng của Cố Du, liền tiếp tục giả ngủ.

Không ngờ, cô vậy mà đắp chăn cho anh, vật nhỏ này, quả nhiên là cô nương có tấm lòng lương thiện.

Nha đầu ngốc, quá mềm lòng, nhưng sẽ bị anh ăn đến chết đó!

- ---

Vân Khuynh về phòng, liền nhận điện thoại của Tống Tây Hoa.

Hoàn cảnh bên kia điện thoại hình như rất ồn, Vân Khuynh nhíu mày: “Tây Hoa? Anh ở đâu? Sao không nói chuyện?”

“Vân Vân, tin em an toàn, Hoắc Nhất Hàng đã nói anh biết, cuối cùng anh cũng yên tâm, nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi với em, nếu anh không để Tống Nhan mang điện thoại của mình đến tìm em, em chắc cũng không lơ là mở cửa cho Dương Liễu, cũng sẽ không … chịu nhiều cực khổ như vậy… là anh không tốt.”

Giọng Tống Tây Hoa buồn bã, còn có chút khàn khàn, nghe vào, trạng thái rất không tốt.

“Tây Hoa, anh đừng nói vậy, chuyện lần này, là em không đủ cảnh giác, không liên quan đến anh, với lại, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, anh như vậy với em, không phải xem em như người ngoài sao?

Bây giờ em rất tốt, cơ thể cũng phục hồi kha khá, anh không cần lo, Nhất Hàng nói rồi, bọn em khoảng ngày mốt là có thể về nước, em còn tính để anh giúp em tổ chức hôn lễ nữa!” Vân Khuynh tưởng, Tống Tây Hoa chỉ quá lo cho cô, mới nói vậy, cho nên gấp gáp khiến anh yên lòng.

Ai ngờ, Tống Tây Hoa lập tức nói: “Vân Vân, sao anh có thể không quan tâm, em biết không, trước giờ em đều không biết, từ lúc anh gặp em đến nay, anh chỉ...chỉ thích em, nhiều năm như vậy, em đều là tồn tại trân quý nhất trong lòng anh, anh trơ mắt nhìn em kết hôn với Lục Văn Bân, bây giờ, lại trơ mắt nhìn em gả cho Hoắc Nhất Hàng, anh rất khó chịu em biết không? Nỗi khổ trong lòng anh, em biết không? Anh thật sự muốn là người đàn ông đứng kế bên em, em biết không? Vân vân, tại sao em không hề cảm nhận được chút tình cảm anh dành cho em chứ? Tại sao lựa chọn của em vĩnh viễn không phải là anh chứ? Tại sao em…”

Sau đó Tống Tây Hoa còn nói gì đó, Vân Khuynh không nghe thấy, giọng anh ngày càng nhỏ, còn mang theo nghẹn ngào, đôi khi còn truyền lại tiếng nuốt “ực ực”, khiến Vân Khuynh xác định được anh đang uống rượu, mà còn rất say nữa.

Đầu Vân Khuynh có chút rối, Tây Hoa thích cô?

Sao có thể chứ?

Phải biết, bọn họ luôn là bạn, nói chính xác hơn, là bạn bè tin tưởng tuyệt đối, không gì không nói với nhau.

Những năm nay, cô luôn xem Tống Tây Hoa là bạn thân, là đàn anh.

Nhưng anh lại nói từ lúc mới gặp cô đã thích cô rồi?

Nếu như vậy, sao trước đây anh không nói?

Trên thực tế, Tống Tây Hoa đối với Vân Khuynh rất tốt, cô không lẽ không nghi ngờ tình cảm của anh đối với cô, nếu anh nói ra, cô nhất định tin tưởng hoàn toàn, nhưng Tống Tây Hoa trước giờ không bộc lộ tình cảm của mình, hoài nghi của cô cũng dần mất đi.

Hoàn toàn biến mất là khi, cô không chắc ăn có nên gả cho Lục Văn Bân không, cô gọi cho anh, nói anh cô chuẩn bị gả cho Lục Văn Bân, cũng nói rõ lý do --- cô và Lục Văn Bân không có tình cảm, chỉ là muốn thoát khỏi Vân gia, muốn được thả lòng, yên tĩnh mà sống.

Lúc đó, nếu anh phản đối cô gả cho Lục Văn Bân, hoặc là tỏ tình là anh thích cô, cô có lẽ sẽ không gả, dù cho lúc đó tin tức đã được tung ra, nhưng đó không phải ý của cô, nếu cô thật sự không muốn gả, không ai ép cô được.

Suy nghĩ của cô là, nếu Tống Tây Hoa chịu chung đường với cô, cô đương nhiên không chút do dự lựa chọn Tống Tây Hoa, ít nhất, cô đối với Tống Tây Hoa có tình cảm, không có tình yêu, cũng có tình bạn, có tình thân, sau hôn nhân không thể ngọt ngào, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, sống hòa hợp.

Nhưng Tống Tây Hoa chỉ im lặng vài giây, biểu thị đối tượng kết hôn của cô không sai.

Cho nên, cô cảm thấy suy nghĩ bản thân quá ích kỷ, cô không cần tình yêu, không lẽ Tống Tây Hoa cũng không cần sao? Anh đối với cô tốt như vậy, cô lại ích kỷ như vậy, thực sự không thỏa đáng, hơn nữa, Tống Tây Hoa là người đơn giản, cô không muốn kéo anh vào sự việc rối rắm của Vân gia.

Sau khi suy đi nghĩ lại, cô gả cho Lục Văn Bân…

Nhưng bây giờ Tống Tây Hoa lại nói với cô, trơ mắt nhìn cô gả cho Lục Văn Bân, anh rất khó chịu? Trong lòng rất khổ?

Vân Khuynh dở khóc dở cười.

Nếu là trước đây, cô biết được tâm ý của Tống Tây Hoa, cô nhất định không chút do dự ở bên anh, nhưng bây giờ, mọi thứ thay đổi.

Cô đã ly hôn với Lục Văn Bân, cô đã thoát khỏi cuộc sống phức tạp đen tối, quan trọng nhất là, cô đã có người cô yêu, cô biết cảm giác thích với yêu, tất cả những thức này, đều là Hoắc Nhất Hàng ban cho cô.

Cô đã quyết định, cùng với Hoắc Nhất Hàng tiếp tục bước đi.

Cho nên, cô cũng không thể hồi đáp lại tâm ý của Tống Tây Hoa.

Âm thanh bên kia điện thoại dừng lại, lòng Vân Khuynh chua xót, lâu sau, mới áp chế sự khó chịu xuống, bình thản nói: “Tây Hoa, thật xin lỗi, em luôn không biết tình cảm của anh, em….”