Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 174




Lời Vân Khuynh nói là thật.

Phản ứng ban đầu của Tô Tương khi chưa cầm giấy xét nghiệm quan hệ nói với cô rằng, Tô Tương cũng không biết cô không phải con ruột của bà ta và Vân Bính Hoa.

Nhưng Tô Tương biết chuyện này, thì lập tức lại có “Đối tượng nghi ngờ”, điều này chứng minh bệnh viện khi đó thực sự có vấn đề.

Như vậy, cô chỉ cần đến bệnh viện hỏi, ít nhiều cũng có chút tin tức.

Nếu chỉ cần đi nghe ngóng thì có tin, cô ta tại sao lại tốn tiền mua tin tức từ Tô Tương?

Tô Tương nói, cũng chưa chắc chính xác.

Nhưng Tô Tương chuẩn bị làm, rõ ràng là có tính xảo trá.

100 triệu, vậy mà Tô Tương cũng nói ra được, còn ác hơn Vân Bính Hoa.

“100 triệu không được, vậy 50 triệu?” Mồ hôi trên trán của Tô Tương chảy ra, rõ ràng thấy cơ thể mình càng ngày càng khó chịu, đau khổ đó cứ hết lượt này đến lượt khác. Bà không thể dùng toàn lực để chống đỡ.

Nhưng tư thế bà ta đàm phán với Vân Khuynh đã khác, đợi bệnh khỏi, thay đổi toàn bộ trạng thái hiện giờ mong rằng có thể nhờ vào cô, hy vọng cuộc sống vô lo vô nghĩ, tức cả mọi áp bức lên người “con gái”.

“Vân Khuynh, cho dù ta và Vân Bính Hoa không phải là cha mẹ ruột con, nhưng con cũng lớn lên ở Vân gia, Vân gia đối với con có ơn, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây! Con không thể vô tình vô nghĩa với ta và Bính Hoa.

Ta sớm đã hiểu, lúc đầu con chấp niệm cắt đứt quan hệ giữa ta và Bính Hoa, không phải bởi vì con sớm thấy Vân Gia đã không đáng giá nữa sao? Đây rõ ràng là âm mưu của con, chỉ là ta và Bính Hoa không vạch trần, trúng kế con, nếu không, giờ chúng ta cũng không đến nổi nghèo mà thê thảm thế này?

Nói cho cùng, những năm qua, chúng ta không tốt với con, con cũng báo thù rồi, vả lại, giờ xem ra, chúng ta không thân thích với con, cũng vì con thực sự không phải con ruột của chúng ra, vậy con còn oán hận chúng ta cái gì chứ?

Nhưng con lấy của Vân Gia nhiều thứ như thế, giờ lại dựa vào Hoắc Thị như xuân được mùa, con chia cho ta và Bính Hoa chút tiền thì sao không được, chẳng qua là chút tiền thôi mà!

Còn về chuyện của Dương Liễu, cho dù ta và Bính Hoa có lỗi với con, Dương Liễu cũng chết rồi, chuyện quá khứ, con còn cố chấp không buông, há chẳng phải quá ích kỉ sao?”

Dường như sợ Vân Khuynh không chịu cho tiền, Tô Tương nói một hơi rất nhiều, tiếc là mỗi câu nói đều là viện cớ đẩy trách nhiệm đi, mỗi câu đều trở nên rất nực cười.

“Vân Gia có ơn với tôi, là ơn nghĩa của Vân Gia, bà và Vân Bính Hoa, chẳng qua chỉ là con sâu hại Vân Gia, dựa vào đâu mà lấy danh nghĩa của Vân gia đòi tôi báo ơn?” Vân Khuynh không tức giận, đến hôm nay, cô đã sớm thấy rõ sự ích kỷ vô sỉ của Tô Tương và Vân Bính Hoa, tức giận, chẳng qua là làm khổ mình.

“Chẳng qua chỉ là một ít tiền thôi mà, Tô Tương, bà nói nghe nhẹ nhàng, nhưng tiền không thuộc về bà, dựa vào gì mà cho bà?Bà cho rằng mình là ai?”

“Tôi không có cố chấp giữ mãi chuyện cũ không buông, ngược lại, tôi sớm đã vượt qua những chuyện đó, nếu không, cứ tiếp tục sống dưới sự sỉ nhục và vô pháp vô thiên của mấy người sao có thể sống tốt như bây giờ?

Dương Liễu thực sự đã chết, chết vô cùng bi thảm, những tội lỗi cô ta gây cho tôi, trước khi chết cũng trả hết cả trăm, ngàn lần, tôi thực ra là một người vô cùng nhỏ nhen, điểm này bà nói không sai, nhưng bà nên thấy mừng vì bà và Vân Bính Hoa chỉ là trợ thủ của Dương Liễu mà thôi, nếu không, kết cục của các người cũng sẽ bi thương như Dương Liễu vậy!

Còn một điểm nữa bà nói cũng không sai, tôi thực ra có dùng một chút thủ đoạn để cắt đứt quan hệ với các người, nhưng cuối cùng lựa chọn cũng là do các người tự mình chọn, làm người phải học cách chịu trách nhiệm, các người có ngày hôm nay, là kết quả của sự lựa chọn sai lầm, oán không được tôi, tôi đối với các người thật là trong lòng không thấy chút hổ thẹn nào.

Nhưng, giờ xem ra, cắt đứt quan hệ thực ra không quan trọng, dù gì, tôi không phải con ruột của các người, Vân Gia lại không còn nữa, tôi và các người, cũng không còn bất kì quan hệ gì.

Nhưng bà yên tâm, tiền trị liệu tôi đồng ý trả, điểm này chắc chắn sẽ làm, coi như hôm nay tâm trạng tôi vui, muốn làm việc tốt, Tô Tương, tôi thành khẩn khuyên bà một câu, tự mình lo thân!”

Vừa nói xong, Vân Khuynh không muốn thấy Tô Tương nữa, liền quay đầu nhìn Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng: “Mẹ, Nhất Hàng, chúng ta đi!”

Tô Tương chỉ còn biết trơ mắt nhìn bọn họ quay người đi.

Lúc này, đã có người điện thoại cho Vân Bính Hoa, thông báo ông ta tiền thuốc đã được trả đủ, 3 triệu tiền phẫu thuật trị liệu cũng đã có người đóng, bảo ông mau dẫn Tô Tương rửa máu thêm lần nữa, sau đó chuyển phòng bệnh.

Ông lập tức vui mừng trở ngược về.

Ghét bỏ Tô Tương xem Tô Tương là gánh nặng, nhưng giờ cuộc sống ông lại trở nên nghèo khổ và khó coi như thế, nhưng cuối cùng ông ta chỉ còn mỗi mình Tô Tương, nếu mà bỏ bà thì sẽ cô độc một mình..cho nên, nghe nói có người trả tiền viện phí, còn để cho họ 3 triệu, ông không biết vui thế nào.

Vân Bính Hoa vội quay về, nhưng lại vô tình đụng mặt đám người Vân Khuynh từ trong bệnh viện ra.

Ông đắc ý đứng trước mặt Vân Khuynh, khẩu khí cao ngạo nói: “Nha đầu hoang, mày cho rằng mày không cho tiền cho ta và Tương Tương, Tương Tương sẽ không cứu được sao, ta không còn biện pháp nào khác sao? Ta nói mày biết, giờ ta đã có tiền, ta sẽ chữa khỏi cho Tương Tương, cho dù không có con sói vô ơn như người giúp, ta và Tương Tương cũng sống rất tốt!”

Ông còn không biết người cho tiền là Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, chỉ cho rằng nhà từ thiện nào thấy Tô Tương nằm bệnh viện đáng thương, nên cho tiền.

Vân Khuynh và những người khác vốn không để ý đến lời của Vân Bính Hoa, trong mắt họ, Vân Bính Hoa sớm đã là người không quan trọng, không thể để những người này làm ảnh hưởng tâm trạng, làm cho mình không vui?

“Chuyện tốt hay xấu của các người không liên quan đến tôi.” Vân Khuynh chỉ nói một câu, rồi tiếp tục đi thửng.

Rời khỏi bệnh viên, Hoắc Nhất Hàng tự lại xe đi.

“Khuynh Khuynh, giờ đi điều tra.” Điều tra ở đây, tức là việc liên quan đến ba mẹ ruột của Vân Khuynh.

“Không gấp.” Vân Khuynh nói.

Có manh mối, từ từ tra, bao nhiêu năm nay, cô đều sống như thế, giờ không cần vội nhất thời.

Tâm trạng cô đã buông lỏng vô cùng thoải mái.

Nếu như tìm thấy ba mẹ ruột, gặp họ cũng được, xem họ rốt cuộc dáng vẻ ra sao, chấp nhận cô hay không cũng không có gì.

Cho dù không tìm được, cũng không sao, dù gì bao nhiêu năm cũng không liên hệ gì, không tồn tại quá nhiều tình cảm.

“Nhất Hàng, mình đi thăm Tây Hoa thử.”

Sau khi về, cô vẫn chưa gặp Tây Hoa, những lời anh ấy nói lúc say, cô đều đã nghe thấy, cũng không thể coi như không có gì xảy ra được.

Vả lại, cô cũng muốn đi gặp Tống Nhan đó.

Mày của Hoắc Nhất Hàng khẽ nhăn lại, rõ ràng là không thích Vân Khuynh ngoài anh mà để ý người khác, đặc biệt là người có tình cảm với Vân Khuynh.

Nhưng anh cũng không phản đối, chỉ quay đầu, nói với Hoắc Thành Quân: “Mẹ, con đưa mẹ về trước, con và Khuynh Khuynh đi gặp Tống Tây Hoa và vợ chưa cưới của anh ấy, nghe nói vợ chưa cưới của hắn đã có thai, nói không chừng, sẽ tổ chức đám cưới chung với tụi con.”

Lời này, là nói cho Hoắc Thành Quân nghe, cũng là nói cho Vân Khuynh nghe.

Hoắc Thành Quân hiểu con mình có tính khí nhỏ nhen, nhưng, bà lại thấy việc này khá thú vị.

Tống Tây Hoa thích Vân Khuynh, bà đã sớm biết, có vị hôn thê rồi, thì không thể cứ thích Khuynh Khuynh mãi, trong lòng Khuynh Khuynh cũng có chút áy náy, tình cảm vợ chồng giữa Khuynh Khuynh và Nhất Hàng cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.

Một tiếng sau, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng mang theo quà, đến nhà Tống Tây Hoa.

Vẫn chưa vào cửa, trong nhà đã nghe tiếng người già nói vọng ra: “Tây Hoa, rốt cuộc con nghĩ gì? Trong bụng tiểu Nhan đã có con của con, con lại chưa đăng ký kết hôn với nó? Chưa cưới mà có con con cũng làm ra dược? Đây chả phải hại con gái nhà người ta sao? Ta trước đây dạy con thế nào? Ta không quan tâm, con hôm nay dẫn Tiểu Nhan đi lãnh giấy kết hôn cho ta!”

Trong lòng Vân Khuynh vui vẻ, thì ra là bà nội Tống đến rồi?

Cô nhanh chóng đi vào, tới cửa, còn gõ hai cái, mới bước vào.

Trên ghế sofa ở phòng khách, có 3 người ngồi đó, bà nội Tống ngồi giữa, Tống Tây Hoa ngồi bên trái, Tống Nhan ngồi bên phải, vừa nhìn, giống như đàm phán.

“Bà nội Tống, bà đến rồi!” Vân Khuynh khuôn mặt tươi cười, đánh bay bầu không khí ngượng ngùng bên trong.

“Vân Vân.” Bà nội Tống đặc biệt thích Vân Khuynh, năm đó bà lần đầu đến thành phố, đến trường đại học tìm Tống Tây Hoa, là Vân Khuynh giúp bà tìm người, sau đó, bà luôn mong Vân Khuynh trở thành cháu dâu của bà, những năm nay, bà không ít lần hổi Tống Tây Hoa bày tỏ với cô.

Lần này, cũng thấy tuổi Tống Tây Hoa không nhỏ nữa, cũng muốn giúp Tống Tây Hoa một tay, ai ngờ đến mới biết, Vân Khuynh và Tống Tây Hoa xảy ra không ít chuyện, Vân Khuynh đã tìm được hôn nhân tốt của mình, cháu trai bà đã bỏ lỡ cô, lại ngoài ý muốn khiến một cô gái khác có bầu.

Tống Nhan cũng là cô gái tốt, bà càng nhìn càng thích, nên lấy thế trưởng bối, muốn Tống Tây Hoa và Tống Nhan đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

“Đây là?” Bà nội Tống nhìn Hoắc Nhất Hàng cái, có chút kinh ngạc.

Chắc là đối tượng của Vân Khuynh, vừa nhìn là thấy không phải người tầm thường, nhìn như quý công tử vậy, cho dù là trước mặt người ngoài, ánh mắt nhìn Vân Khuynh vẫn đầy sự dịu dàng và nuông chiều.

Luôn cho rằng cháu mình là người xuất sắc, nhưng so với người đàn ông này, vẫn kém một bậc, khó chắc cháu mình không đấu lại người ta.

Cũng may, cháu mình cũng là người có phúc, chỉ cần nó và Tống Nhan kết hôn, đứa bé trong bụng Tống Nhan đẻ ra, bà lại có cháu cố.

Nghĩ tới đây, lòng bà nội Tống lại cân bằng lại.

“Bà nội Tống, đây là chồng con, Hoắc Nhất Hàng.” Vân Khuynh kéo Hoắc Nhất Hàng ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tống Tây Hoa, lại nhìn Tống Nhan, cười hỏi:” Con vừa nãy nghe bà nói đi lãnh giấy kết hôn gì đó, có phải Tây Hoa và Nhan Nhan đi lãnh giấy không?”