Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 177




Lôi Hoan Ni tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, chỉ cảm thấy cơ thể mình đau đớn, giống như mọi khúc xương trên cơ thể đều bị nghiền nát và tách ra, đặc biệt là ở đâu đó phần dưới cơ thể càng có cảm giác đau rát hơn. Di chuyển một chút là đau đến không thể chịu đựng được.

Cảnh tượng xảy ra trước đó cũng được tái hiện trong tâm trí cô.

Rời khỏi từ sân bay tư nhân của Giang gia, ngay lập tức cô muốn hất tay người đàn ông bên cạnh, nhưng cô đã thử nhiều lần mà không thành công, vì thế cô rất tức giận.

“Bạc Giản Thương! Anh buông tôi ra!” Cô tức giận nheo mắt nhìn vào mặt người đàn ông vô cảm, cố gắng thêm vài lần nữa.

Ai biết được lần này người đàn ông đã thực sự buông tay, vì cô dùng sức phản kháng nên đã lùi lại vài bước sau đó một cú ngã xuống đất tuyệt đẹp!

“Anh…anh cố tình à!” Lôi Hoan Ni có chút đau đớn và cảm thấy giận dữ.

“Cố tình cái gì? Bạc Giản Thương bước qua, nhìn từ trên cao xuống như một thợ săn muốn tóm lấy con mồi, khuôn mặt vô cảm, giọng nói lạnh lùng, đôi mắt không rõ đang có ý gì.

“Anh cố tình làm ngã tôi!” Không hiểu tại sao Lôi Hoan Ni đột nhiên sợ người đàn ông này rồi, rõ ràng là anh ta đứng trước mặt cô không làm gì cả nhưng cô làm cảm thấy anh ta rất nguy hiểm

Nhưng cô vẫn can đảm khiêu chiến với Bạc Giản Thương.

Nên biết lý do là cô ấy leo lên chiếc máy bay tư nhân của Giang gia chạy đến Vinh Thành cũng là do muốn né người đàn ông này? Nhưng mà không ngờ rằng anh ta thực sự đuổi theo.

“Giang cái gì Thương, tôi nói cho anh biết, hợp đồng hôn nhân gì đó với anh là do anh tôi nói đại thôi chứ tôi không hề thừa nhận. Tôi không có ý gì với anh hết, tôi cũng không muốn cưới anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa! Chỉ cần không quấn lấy tôi, thì tôi không quan tâm đến hành vi thô lỗ lúc nãy của anh nữa….

Sau đó…cứ thế đi, bây giờ tôi phải đến Vinh Thành để chơi một thời gian vui vẻ. Còn đối với anh, từ đâu đến thì từ đâu về, tôi chỉ xem rằng Vinh Thành chưa từng gặp anh!”

Nói hết câu, Lôi Hoan Ni quay người đi.

Vừa giơ chân lên, cánh tay lại bị một vật to lớn điều khiển.

“Anh biết, không quan trọng.” Bạc Giản Thương với nét mặt từ từ chìm sâu, giọng nói lạnh lùng.

“Cái gì?” Lôi Hoan Ni không hiểu ý của Bạc Giản Thương.

Bạc Giản Thương nhìn cô ta, khó khăn để giải thích: “Anh biết rằng hiện tại em không có tình cảm với anh, cũng biết rằng khi chúng ta đính hôn thì em không muốn tham gia, nhưng mà suy nghĩ của em không quan trọng.”

“Em chỉ cần biết, em là vị hôn thê của anh. Chúng ta sắp kết hôn rồi, chuyện bây giờ em cần làm là vâng lời anh, nếu chạy trốn nữa anh chặt gãy chân!”

Khi nói xong câu cuối, ánh mắt Bạc Giản Thương rơi vào đôi chân của Lôi Hoan Ni, sự nghiêm túc và lạnh lùng trong giọng điệu lời nói khiến cơ thể Lôi Hoan Ni cảm thấy khó chịu.

Cô ta chỉ cảm thấy, người đàn ông này không thích đùa giỡn.

Anh ta thậm chí muốn cô vâng lời anh? Không vâng lời thì chặt gãy chân cô? Anh ta tưởng rằng anh ta là ai chứ?

“Đồ chết tiệt ngang ngược!” nét mặt của Lôi Hoan chuyển thành màu xanh.

“Người man rợ chỉ ăn thịt sống trong rừng phải không? Đây là những gì em nghĩ về anh?” Bạc Giản Thương đột nhiên gợi lên khoé miệng, giống như một nụ cười ẩn ý nhưng không biểu lộ ra ngoài.

“Anh….” Sao anh biết được tôi suy nghĩ anh như vậy?

Lôi Hoan Ni trợn to mắt, cô chỉ nói lời này với anh trai mình phải không? Chẳng lẽ, anh cô đã bán đứng cô rồi?

Cô ấy nói làm thế nào người đàn ông này có thể vừa đúng lúc ở sân bây chặn cô ta chứ!

“Đúng! Tôi nghĩ anh như vậy đó, tôi với anh không phải người cùng một thế giới, tốt nhất là không có bất kỳ giao kết nào với nhau sẽ tốt hơn!”

“Anh nói rồi, không quan trọng!” Suy nghĩ của em, không quan trọng!

Bạc Giản Thương cuối cùng cũng nổi giận, một lần nữa nhấc Lôi Hoan ni lên, dù cho cô ấy cố gắng vùng vẫy thế nào.

Lôi Hoan Ni đấm đá chân đều không có tác dụng gì cả, đôi mắt nhìn vào Bạc Giản Thương ôm mình ra ngoài cổng Giang gia, đi về phía một chiếc xe màu đen đỗ bên đường, trong lòng cô đã biết rằng sẽ lên chiếc xe đó thì sẽ không còn tự do nữa. Ngay trong tình huống cấp bách, há miệng ra và cắn vào tai người đàn ông đó.

Chân của người đàn ông đột nhiên nhảy lên, đôi lông mày khẽ cau lại. Giây tiếp theo anh ta không ngần ngại ra với Lôi Hoan Ni, không nhẹ không nặng, không làm thương cô ta nhưng đủ làm cho cô ta ngất đi.

Bế một người phụ nữ không vùng vẫy nữa, Bạc Giản Thương lên xe và chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi Giang gia, như thể chưa đừng đến trước đây.

Hai tiếng mấy sau, Lôi Hoan Ni tỉnh dậy.

Chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy đau ở cổ, muốn duỗi tay ra véo nó nhưng phát hiện cổ tay bị trói buộc bởi thứ gì đó rất nặng. Vừa di chuyển thì đã phát ra âm thanh va chạm với sắt?

Cô mở to mắt và thấy mình trong một căn phòng ngủ rộng, phòng ngủ sang trong và sạch sẽ, các vật dụng đều tốt, nhưng chỉ là một cái tủ quần áo, chiếc giường, đèn ngủ và trước giường có một tấm gương lớn được gắn trên bức tường!

Tấm chăn trên giường được trải thành 4 góc vuông và tất cả lại vật dụng đều tỉ mỉ. Nhưng tay và chân cô ta bị trói bởi dây xích sắt nặng trên giường.

Đúng vậy! Cô ta đã bị khoá trên chiếc giường lớn này, trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng, mái tóc buộc cũng được thả xuống, nhìn từ trong gương giống như con mồi sắp bị “ăn thịt”!

Tiếng nước phát ra từ phòng tắm, thợ săn đang tắm!

Nghĩ thôi cũng đã biết đây là kiệt tác của Bạc Giản Thương người man rợ đó.

Anh ta thậm chí còn bắt cóc cô ở đây và mặc váy ngủ hở hang? Anh ta muốn làm gì?

Lôi Hoan Ni vừa sợ vừa hoảng loạn, mặc dù lúc trước cô đã cố gắng bằng mọi cách để theo đuổi Hoắc Nhất Hàng, cố tình quyến rũ Hoắc Nhất Hàng bằng những đồ lót gợi cảm. Nhưng đó là sự chủ động của cô, Hoắc Nhất Hàng rõ ràng là không quan tâm, vì thế cô không cảm thấy xấu hổ đến thế nào.

Nhưng lần này, Bạc Giản Thương thực sự đã khoá cô ở đây…những chuyện về sau, cô ta không dám nghĩ đến.

Kẻ man rợ thì chính là kẻ man rợ, chắc chắn là muốn làm những điều vô lương tâm với cô, không được! Cô không thể ngồi yên, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức!

Với suy nghĩ này, Lôi Hoan Ni kéo mạnh sợi xích sắt, nhưng chiếc vòng sắt trên tay cô không di chuyển, cô tay chà đến ửng đỏ.

Và khi Lôi Hoan Ni Vùng Vẫy, âm thanh của phòng tắm dừng lại, mở cửa ra và người đàn ông bước ra.

Lôi Hoan Ni ngước đầu lên nhìn anh ta, đột nhiên há hốc mồm, trong một khoảnh khắc ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra được.

Cơ thể của người đàn ông, đẹp đến phát điên!

Nước da như màu lúa mì khoẻ mạnh, cơ bắp với 8 múi, giống như nghe thấy tiếng động vì thế những giọt nước trên cơ thể vẫn chưa lau khô, những hạt nước đọng lại và rơi từng hạt xuống đất, rơi qua những mảnh cơ bắp hấp dẫn.

Đôi chân của anh ta thẳng và thon, từng bước đều đặn bước qua, tất nhiên cũng khiến phụ nữ không thể né khỏi cây cơ ở giữa hai chân của anh…quái vật!

“Aaaa!” Lôi Hoan Ni cuối cùng cũng hét lên.

Người đàn ông này thậm chí không choàng khăn mà đã bước ra rồi!

“Sao anh không mặc áo! Kẻ trần truồng!”

Lôi Hoan Ni nhắm mắt lại, mặt đều đỏ cả lên.

Man rợ thật sự là man rợ, dáng vẻ cũng rất tàn bạo!

“Làm tình không cần mặc áo!” Bạc Giản Thương dường như khăng khăng thực hiện sự man rợ đến cùng, không do dự nói câu này và nhảy lên giường, bắt lấy một chân của Lôi Hoan Loan Ni và nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay anh ta hơi thô ráp, đang chạy loanh quanh làn da của Lôi Hoan Ni, mang lại cảm giác nhột nhột.

“Buông tôi ra, cái thứ mang rợ này!” Lôi Hoan Ni xấu hổ và tức giận.

Người đàn ông này làm sao có thể trực tiếp như vậy chứ, thật thô tục, không…ngại sao?!

“Bạc Giản Thương! Anh dám dụng tôi! Ngay cả khi việc đính hôn là do anh với anh tối quyết định, anh cũng không được đối xử như vậy với tôi, anh đây là cưỡng hiếp! Anh tôi chắc chắn không đồng ý cho anh đối xử với tôi như vậy, nếu như biết anh đối xử với tôi như vậy, anh tôi sẽ không tha cho anh đâu!” Lôi Hoan Ni dùng hết sức lực để rút ra khỏi đôi tay của Bạc Giản Thương.

Nhưng, Bạc Giản Thương sức rất mạnh, rõ ràng cô ta không thể vùng vẫy được.

“Một lần không ngoan, là do em chưa quen với anh, hai lần không ngoan, xem là em có chút nóng nảy, lần thứ ba không ngoan…” Bạc Giản Thương ngẩng cao đầu, ánh nhìn rơi về phía Lôi Hoan Ni rất lạnh lùng: “Hãy nhớ, anh không thích người phụ nữ của anh không vâng lời.”

Lôi Hoan Ni rất muốn phản bác anh, nói rằng cô không phải là người phụ nữ của anh ta, nói rằng cô không muốn nghe lời của anh, nhưng cảm nhận sự lạnh lùng trong mắt anh, cô ta…không dám nữa.

“Anh…anh không được làm như thế với tôi, như vậy là không đúng.” Cô ta chỉ thầm thì nói lên những lời bản thân thấy không hài lòng.

Thái độ rõ là yếu.

Bạc Giản Thương lựa chọn bỏ qua câu nói này.

“Hoan Hoan, sau này anh sẽ gọi em như thế, anh thích một biệt hiệu khi ở bên anh thì em có thể Hoan Hoan Hỉ Hỉ.” Bạc Giản Thương cất đi sự dữ tợn trong mắt anh, đột nhiên cúi đầu hôn lên bàn chân mà anh đã nhấc lên, và nói: “Thật đẹp!”

Đôi chân nhỏ bé trắng trẻo, vừa đủ để đôi tay anh ta làm chủ, tinh tế, đầy điêu luyện nhưng không được đẹp lắm.

Lôi Hoan Ni một lần nữa mở to mắt…anh ta…anh ta…anh ta thậm chí hôn lên chân cô? Anh không thấy dơ sao?

Nhưng không biết là vì lời khen của anh ấy rất nghiêm túc hay thái độ dịu dàng một chút, khiến Lôi Hoan Ni quên đi sự vùng vẫy và đỏ mặt.

Tay còn lại của Bạc Giản Thương lại chạm vào đôi chân trắng mướt của Lôi Hoan Ni, cứ thế tiến lên….

“Người phụ nữ của anh, mọi nơi đều rất đẹp, sờ vào cảm giác rất thoải mái, không biết khi làm chuyện đó thì có thoải mái hơn không?” Anh ta nói chuyện không phải trực tiếp nhất chỉ là trực tiếp hơn!

Lôi Hoan Ni vừa nhận ra rằng những gì Bạc Giản Thương sẽ làm tiếp theo, vô sợ đến nỗi tiếp tục di chuyển, sức đề kháng yếu: “Không, anh không được nghĩ như vậy, không được…làm…”

Bạc Giản Thương nhìn vào mắt của Lôi Hoan Ni và cười khúc khích, không hiểu tại sao.

“Anh nghe nói rằng, người phụ nữ là động vật khó hiểu, càng nói không muốn nhưng họ lại càng muốn?”

Lôi Hoan Ni: “Anh mới muốn nó, cả nhà anh đều muốn!

Lôi Hoan Ni muốn mắng Bạc Giản Thương như vậy.

Nhưng Bạc Giảng Thương không cho cô ta cơ hội, anh đột nhiên lao về phía trước và ép hai chân cô ta vào eo anh. Sau đó siết chặt bằng cánh tay thép của anh, đôi tay đã bắt lấy vai cô, cúi đầu và nhắm chính xác vào môi cô!

“Umm…..”