Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1090: Đàm tổng của chúng ta lợi hại lắm đấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ là lúc đó trong lòng Đàm Hi đang chế cười anh ta là kẻ ngu ngốc đúng không?!

Đến bản thân mình còn khó bảo toàn được, còn muốn đi cứu cố tình nhân nhỏ.

Hoàng Quang Đạt càng nghĩ càng thấy tức giận. Anh ta đã sống nửa đời người rồi mà vẫn chưa bao giờ bị chơi một vố đau như thế này bao giờ, đúng là muốn nhìn mà không thể nhịn được.

“Đàm Tổng, tôi cũng cần thể diện, cô làm vậy đồng nghĩa với việc ném hết thể diện của tôi xuống chân mà giẫm đạp!” Ức hiếp người quá đáng quá!

“Đổng sự Hoàng muốn nghe tôi nói đôi câu không?” Giọng điệu Đàm Hi bình thản, biểu cảm ôn hòa.

Ánh mắt Hoàng Quang Đạt hơi lóe lên, có1chút để phòng hỏi: “Cô muốn nói gì?”

Đàm Hi bỗng nhiên mỉm cười: “Thịnh Mậu và Thiên Dụ hợp hai thành một, vậy thì tôi và anh là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, điểm này anh không phủ nhận chứ?”

Nghĩ kỹ lại, thấy không có gì sai, liền gật đầu.

“Vậy thì lợi ích của Thịnh Dụ chính là lợi ích chung của chúng ta, viễn cảnh tương lai của Thịnh Du cũng là viễn cảnh chung của chúng ta, điểm này anh cũng thừa nhận chứ?”

Lại gật đầu.

“Hiện tại chúng ta cần một thời cơ chuyển ngoặt để hai phe nước lửa đoàn kết mạnh mẽ với nhau, gạt bỏ thành kiến, nắm tay nhau để cống hiến sức mạnh cho tương lai của công ty. Đổng sự8Hoàng, anh nói xem tôi nói có sai không?”

Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ xen lẫn cả sự lãnh đạm nhàn nhạt, không nhanh không chậm, êm dịu dễ nghe, khiến người ta bất giác quên đi mọi đề phòng trong lòng.

Hoàng Quang Đạt khẽ ho: “Tuy nói vậy không sai, nhưng mà tại sao cứ phải là tôi?”

Đàm Hi khẽ than, đôi mắt tỏ vẻ áy náy: “Tôi biết làm vậy sẽ khiến Đổng sự Hoàng bị tổn hại về thể diện, nhưng lúc đó chỉ có một lối duy nhất để đột phá là Lý Toa, cho nên...”

Trong đôi mắt người đàn ông thoáng qua sự mất tự nhiên, “Chuyện của Lý Toa tôi cũng có trách nhiệm, vốn dĩ chỉ định sắp xếp cô ấy ở văn phòng2tầng hai, làm một nhân viên nhỏ bé bình thường, không ngờ... con người không hiểu chuyện đó lại muốn nhảy lên tầng 27. Lúc đó tôi nhất thời mềm lòng, cũng muốn cất nhắc đàn em, cho nên liền...”

Trên thực tế, Lý Toa chế công việc ở tầng hai quá vụn vặt, gần đây lại mê một bộ phim về công việc, trong đó nữ chính làm thư ký tổng giám đốc, nên cô ta muốn làm thư ký tổng tài để thỏa mãn hư vinh, cho nên đã không ít lần thì thầm bên gối với Hoàng Quang Đạt.

Đàn ông mà bình thường đầu óc tỉnh táo, tính toán thông minh, nhưng một khi đã bị mấy lời nói ngọt của phụ nữ khi ở trên giường thổi cho bay lên4tận chín tầng mây thì khó tránh khỏi hồ đồ, không biết thế nào mà đã nhận lời rồi.

Bị Đàm Hi nói vậy, bản thân anh ta cũng cảm thấy ngại ngùng.

“Đổng sự Hoàng không cần giải thích, tôi hoàn toàn có thể hiểu được ý muốn cất nhắc bề dưới của anh, nhưng lần này thực sự là tôi cũng hết cách rồi, tình thế cấp bách, hy vọng anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi.”

Sau một loạt lời nói mềm mỏng, rồi lại xin lỗi, sau đó lại thâm tâng bốc, người đàn ông dù có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ hạ hỏa, lửa giận tan thành mây khói.

Đàm Hi đột nhiên đứng dậy: “Hay là tôi nhận đây trịnh trọng xin lỗi với Đổng sự Hoàng có được không?” Nói xong liền định khom lưng chín mươi độ.

Người đàn ông giật mình kinh ngạc, sau đó đứng dậy theo, vội vàng đưa tay ra ngăn lại: “Đàm Tổng khách sáo quá rồi, tính ra thì cũng không phải là chuyện gì to tát, không cần thiết phải như vậy?

“Vậy Đổng sự Hoàng hết giận rồi đúng không?”

“Đúng, hết giận rồi.”

“Phù... Vậy thì tôi yên tâm rồi, dù sao sau này công ty vẫn còn cần dựa vào chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau kiến tạo tương lai.”

Ngụ ý rằng, va chạm nhỏ lần này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp giữa chúng ta, nhân tiện tâng bốc anh ta lên.

Hoàng Quang Đạt đi rồi.

Khi đến lửa giận ngút trời, khi đi mỉm cười thoải mái.

Khi chạm mặt Hứa Cường và Vương Văn Phong lại còn chủ động lên tiếng chào hỏi: “...Vậy không làm phiền mọi người nữa, tôi về văn phòng đây”

“Xi! Thằng cha này trúng tà rồi à?” Hứa Cường nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hoàng Quang Đạt rời đi, vẻ mặt khó tin.

Đã nói là đến tìm Đàm Hi tính sổ cơ mà?

Sao rời đi mà vui phơi phới thế kia?

Chẳng lẽ là...

“Nguy rồi! Có khi nào anh ta nên cho Đàm Tổng của chúng ta một trận, cho nên mới vui vẻ như vậy không?” Nói xong, liền xông thẳng vào văn phòng tổng tài.

Vương Văn Phong lối anh ta lại: “Đợi đã! Cậu làm gì đấy!”

“Tôi đi xem xem Đàm Tổng thế nào rồi, người đẹp như vậy mà bị đánh cho hỏng mặt thì phải làm thế nào? Tên Hoàng Quang Đạt khốn nạn mà!”

Vương Văn Phong: “...”

“Này họ Vương kia, anh đừng có kéo tôi, mau buông tay ra! Ông đây phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

“Ngu ngốc”

“Cái gì?”

“Anh thấy con cáo già đó ngu ngốc như vậy à, dám ra tay đánh người ở ngay công ty? Hơn nữa đối phương còn là Đàm Hi, đừng quên trên người cô ta còn được gắn mác Lục Chinh, có thêm một trăm lá gan nữa Hoàng Quang Đạt cũng không dám động vào một sợi lông chân của cô ta đâu”

“Vậy thì sao anh ta lại vui vẻ như vậy chứ? Rõ ràng là đã có thông báo mới dán lên rồi, bản mặt già của anh ta làm gì còn thể diện nữa đâu.”

Đôi mắt Vương Văn Phong hơi tối đi, trong đầu lóe lên gương mặt tươi cười tự tin trấn tĩnh của người phụ nữ. Rất lâu sau, anh ta mới khẽ cười nói: “Đàm Tổng của chúng ta lợi hại lắm...”

Hứa Cường: “?” Thằng cha này lại đang lẩm bẩm cái gì vậy?

Tiễn Hoàng Quang Đạt đi, Đàm Hi nhướng mày mỉm cười, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Thịnh Dụ mới thành lập, các bộ phận còn chưa hoàn toàn trưởng thành ngay được, có rất nhiều việc cần có phải đích thân kiểm soát, nhưng về mặt tổng thể, tất cả mọi thứ vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cốc cốc...

Có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Châu Miễu đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc, “Đã làm xong thủ tục nghỉ việc của Lý Toa, vừa rồi tài xế riêng của Đổng sự Hoàng đã đến đón cô ta đi rồi. Từ Lan đã rời bộ phận nhân sự đến tầng hai báo cáo nhận việc. Mọi việc đang phát triển đúng như kế hoạch”

Không sai, đúng như kế hoạch.

Điều động Lý Toa, Từ Lan vì tình riêng mà phạm luật, Đổng sự Hoàng che chở, những điều này đều trong kế hoạch mà xảy ra.

Châu Miễu rất muốn biết rốt cuộc đầu óc Đàm Hi có cấu tạo thế nào, kế trong kế, một bộ liên hoàn, đánh vào lòng người, điều khiển tất cả mọi việc để đạt được mục đích cuối cùng của bản thân.

Mức độ đặc sắc không hề thua kém một trận cung đấu kinh hoàng nghẹt thở.

Thế nào gọi là “đa trí cận yêu”, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được rồi, thậm chí trong khoảnh khắc nào đó hồi tưởng lại còn cảm thấy không lạnh mà run.

* Đa trí cận yêu: Thông minh đến mức gần như yêu quái.

“Mọi người nhìn thấy thông báo có phản ứng gì không?” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ đang trôi vẫn vợ của Châu Miễu lại.

“Đa số nhân viên đều vui lòng phục tùng cổ, còn lại một bộ phận nhỏ có chút nghi ngờ, có lẽ là đang quan sát tình hình xem sao.”

“Tốt lắm, trong số mười người chỉ cần bảy người đồng ý yên ổn làm việc là được, ba người còn lại sẽ nhanh chóng bị điều động đi thôi”

Châu Miễu gật đầu. Sáng sớm nay đến công ty, cô ấy đã cảm nhận rõ ràng được tinh thần phong thái của mọi người đã hoàn toàn khác rồi.

“Khoảng thời gian này phải thật chú ý, các bộ phận đều không được phép lơ là, chỉ sợ có người giở trò sau lưng, tung tin đồn nhảm”

“Tôi hiểu rồi, còn có một chuyện nữa...”

Đàm Hi ngẩng đầu lên, “Nói thẳng ra đi, đừng có ấp úng như thế?

“Bấy giờ Từ Lan đã đi điều đi, vậy thì vị trí phó giám đốc nhân sự sẽ do ai thay thế?”

“Chuyện này tôi tự biết sắp xếp”

Đôi mắt Châu Miễu hơi cụp xuống, “Vâng”

“Ngoài ra, vị trí thư ký Tổng tài nhanh chóng tìm người thay thế”

“Vậy Đàm Tổng, cô có yêu cầu gì không? Ví dụ như giới tính hay gì đó”

“Nam nữ đều được, làm được việc, biết làm người là ok”

“...Vâng, tôi hiểu rồi”

“Nếu như cuối cùng vẫn còn không quyết định được, thì cứ dẫn đến đây để tôi tự chọn”

“Vâng”

“Cô đi làm việc trước đi”

Châu Miễu rời đi, nhưng rất nhanh sau đó cánh cửa văn phòng đã lại bị đẩy ra.

“Đàm - Hi!” Từ Lan giống như mụ điên, bị bảo vệ tóm lấy nhưng vẫn còn tay đấm chân đá, “Mày là đồ tiểu nhân! Con đi!”

Liếc mắt lên lãnh đạm nhìn cô ta, Đàm Hi không buồn bực cũng không giận dữ, nhưng đôi mắt cô đã tối lại.

“Đàm Tổng?” Bảo vệ nhìn cô với ánh mắt xin chỉ thị.

“Buông cô ta ra, anh ra ngoài trước đi”

“Vâng.”

Từ Lan đứng nguyên tại chỗ, chỉnh sửa lại mái tóc rối loạn của mình, rồi lại chỉnh đốn lại bộ âu phục xa xỉ trên người, bờ môi hồng khẽ cong lên, giẫm giày cao gót đi đến trước mặt Đàm Hi, dáng đi lả lướt.

“Có chuyện gì?”

“Ồ, tôi chỉ muốn đến hỏi Đàm Tổng, đánh người ta rơi vào bụi bặm, bùn đất xong thì có mùi vị như thế nào? Có phải có thấy sung sướng lắm không?” Nói xong, tự mình ngồi xuống, tư thế tao nhã trang trọng, so với mụ điên bị bảo vệ ngăn lại khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Đàm Hi gật đầu, “Nghe cô nói vậy thì đúng là không tối thật”

“Dựa vào đầu mà một câu nói của cô liền hủy đi bao nhiêu năm cố gắng của tôi?! Cô dựa vào đâu hả?” Đôi môi đỏ như máu, đôi mắt phẫn nộ, trên trán người phụ nữ nổi đầy gân xanh, gào thét đến khàn cả giọng, gần như là điên cuồng.

Không ai biết rằng cô ta để ngồi được ở vị trí này đã phải cố gắng thế nào, cũng không ai biết rằng cô ta đã phải mất đi những gì?

Nhưng tất cả đã bị một quyết định của Đàm Hi phủi sạch hết cả!

“Vốn dĩ tôi mới chính là đầu đàn đường đường chính chính của phòng nhân sự, nhưng cô lại sắp xếp một Châu Miễu tác oai tác quái ngay trên đỉnh đầu tôi. Đang từ chính chuyển thành phố, cô có biết những người ở dưới nhìn tôi thế nào không?! Nhưng bây giờ cô lại còn giáng chức của tôi, cho dù cô có là tổng tài đi chăng nữa thì cũng không thể kiêu căng ngang ngược như vậy được!”

“Giáng chức là bởi vì cô đã làm sai, đâu có liên quan gì đến chuyện tôi có phải là tổng tài hay không?