Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 17: Con tin Tử Sở




Mân Côi đi rồi, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhã dựa vào trên ghế thái sư.”Két –” một tiếng cửa bị đẩy ra, một người đi từ bên ngoài vào.

“Quận chúa!” Lời nói bình tĩnh…, nhàn nhạt vang lên bên tai, nghe vậy mở mắt ra, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn hướng thanh âm kia phát ra, ” Minh Tịnh a!”

“Là thuộc hạ!” Gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia biểu lộ, Minh Tịnh bình tĩnh đứng vững, hai mắt nhìn lên người Tống Ngâm Tuyết.

“Có chuyện gì sao? Từ sau ngày đó, hình như ngươi vẫn không xuất hiện lại.” Cử động con mắt nhìn Minh Tịnh, Tống Ngâm Tuyết trước sau vẫn bảo trì nụ cười quen thuộc của nàng.

Thấy vậy, Minh Tịnh hai tay ôm quyền nói: “Quận chúa, Minh Tịnh là cận vệ của quận chúa, tất nhiên là một khắc cũng sẽ không rời đi người. Có lẽ ở ngoài Minh Tịnh không phải lúc nào cũng hiện thân, nhưng ở trong tối, Minh Tịnh bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo hộ an toàn của người.”

“Một khắc cũng sẽ không rời đi?” Nghe vậy liền kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết ngồi thẳng dậy nói không ngừng, “Chẳng lẽ ngay cả khi ta tắm rửa đi nhà xí cũng không ngoại lệ sao?” Không thể nào! Như vậy ta không chấp nhận được! Đây không phải là một chút riêng tư cũng không có sao? Mặc kệ mặc kệ!(Myu: Tuyết tỉ thực là thô bỉ a T.T)

Thần sắc khoa trương của Tống Ngâm Tuyết, làm trong mắt Minh Tịnh hiện lên một tia chán ghét, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:“Đương nhiên không phải! Minh Tịnh chỉ là đứng xa xa phụ trách an toàn của quận chúa, về phần quận chúa tắm rửa, đi vệ sinh, kể cả gọi phu quân thị tẩm, Minh Tịnh cũng sẽ không quấy nhiễu.”

Nhàn nhạt mà nói…, nói, không một chút gợn sóng, không có một tia phập phồng, giống như là đang nói một loại chuyện tình râu ria không quan trọng. Nhưng Tống Ngâm Tuyết thông minh như thế, nàng sớm đã nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Minh Tịnh, lập tức cố ý trào phúng lại: “Đúng vậy a, những chuyện tắm rửa đi nhà xí, gọi người thị tẩm, đều là chuyện cực kỳ vui vẻ kia mà, Minh Tịnh công tử tự hiểu biết như vậy, đương nhiên sẽ không tiến đến quấy rầy a!”

Nói xong, nét mặt tươi cười như hoa. Minh Tịnh nghe vậy trong nội tâm sững sờ, có lẽ là không nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết lúc này sẽ nói như vậy, cho nên trong nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Bầu không khí quá dị chảy xuôi giữa hai người, bốn mắt nhìn nhau, nam tuấn tú, nữ yêu kiều, trong lúc nhất thời người nào không biết, còn tưởng rằng bọn họ là đang liếc mắt đưa tình, sinh lòng hảo cảm!

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một nha đầu vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi hành lễ lắp bắp mở miệng nói: “Khởi bẩm quận, quận chúa, Tử Sở công tử hắn, hắn bị người ta hạ độc –”

“Cái gì?” Nghe vậy đứng lên, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt kinh ngạc. Tử Sở công tử? Chính là Tam hoàng tử Đại Lương Quốc, bị đương kim Thánh Thượng ban ình làm nam sủng kiêm con tin sao? Làm sao hắn có thể bị người ta hạ độc được?

Mang theo nghi vấn, bước nhanh đi ra ngoài, Minh Tịnh sau lưng không nói một lời, sắc mặt bình tĩnh bước theo.

Trong Tử sở các, một đám người đứng đầy, có nha hoàn, có thị nữ, có đầu bếp, còn có một mỹ nam phong thần tuấn lãng, nhưng nhìn qua lại hơi thanh cao kiêu ngạo một chút.

“Hỗn đản! Thánh Thượng bảo các ngươi hầu hạ Tam hoàng tử, các ngươi hầu hạ như vậy đấy sao?” Một tiếng mắng mỏ giận dữ, một người tiến lên, thị nữ này tướng mạo thanh tú, nhưng toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng mạnh mẽ rút kiếm ra khoát lên trên cổ đầu bếp,“Nói! Là ai phái ngươi tới hạ độc!”

“Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, tiểu nhân cũng không biết tại sao trong canh này lại có độc, tiểu nhân chỉ phụng mệnh bưng tới cho Tử Sở công tử mà thôi!” Vừa thấy điệu bộ nàng, đầu bếp lập tức bị hù dọa đến chân tay đều mềm nhũn, nửa quỳ nửa không quỳ vẻ mặt xin tha.

“Còn muốn nói xạo!” Mạnh mẽ hét lên một tiếng, thị nữ giơ kiếm lên muốn chém xuống, lúc này, Tống Ngâm Tuyết nói một câu” Kiếm hạ lưu nhân” ( câu này tương tự hạ kiếm lưu tình), vẻ mặt vui vẻ đi đến.

“Quận chúa, ngài làm chủ cho tiểu nhân, tiểu nhân thật không có hạ độc hại Tử Sở công tử a!” Vừa nhìn thấy đương gia của Vương Phủ, đầu bếp bò tới bắt lấy làn váy của Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu đau khổ cầu khẩ .

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đưa tay chậm rãi rút làn váy từ trong tay hắn ra, sau đó ngẩng đầu cười cười hỏi: “Xin hỏi có người nào có thể nói cho ta biết, cái này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không?”

“Việc này còn hỏi sao? Sự tình đã rất rõ ràng rồi, tại quý phủ của ngươi, có người muốn hại Tam hoàng tử chúng ta!” Thị nữ vẻ mặt hung ác kia chỉ kiếm về phía Tống Ngâm Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói.

Xem ra thị nữ này là cận vệ của Tử Sở công tử rồi!

Âm thầm quan sát hết thảy trước mắt, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt bình tĩnh nói với đầu bếp: “Ngươi, đem chuyện vừa rồi, từ đầu chí cuối nói một lần cho ta.”

“Dạ dạ!” Gật đầu, đầu bếp mở miệng nói: “Khởi bẩm quận chúa, tiểu nhân là Triệu Lương đầu bếp phụ trách đồ ăn của Tử Sở công tử, hôm nay vị Cầm Tâm cô nương này nói Tử Sở công tử muốn uống canh gà, bảo tiểu nhân chuẩn bị xong thì đưa qua, nhưng lúc tiểu nhân mang canh lên, Cầm Tâm cô nương lại chặn lại đem canh quật ngã, nói trong canh bị người hạ độc!”

“A? Cầm Tâm cô nương sao biết trong canh này bị người ta hạ độc?” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, con mắt hí lại giống như hồ ly, vẻ mặt thâm ý nhìn về hướng thị nữ cầm kiếm kia.

“Ta là hộ vệ đặc phái của Đại Lương Quốc chủ, phụ trách bảo vệ an toàn của Tam hoàng tử trong canh này có độc hay không có độc, ta liếc mắt liền có thể nhìn ra!” Lạnh băng hung ác nói, trên mặt Cầm Tâm có sự bài xích thật sâu.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết liễm hạ mí mắt nói: “Nói như vậy, ngươi nhận định độc này là người trong phủ Nhữ Dương Vương ta hạ sao?”

“Không phải các ngươi thì còn ai!” Thu kiếm, Cầm Tâm đi đến bên người Tử Sở công tử, mặt tràn đầy giận dữ nhìn về phía mọi người:“Các ngươi thật to gan, Tam hoàng tử đường đường là hoàng tử Đại Lương, các ngươi cư nhiên dám vụng trộm hạ độc hắn! Lần này, chúng ta không tìm hoàng đế Đại Tụng các ngươi đến phân xử thì không được rồi!”

Lời nói liến thoắng cứ như đúng rồi, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy rõ ràng hết thảy. Nàng nhìn thân ảnh thon dài, tuấn mỹ khôn cùng, trước sau vẫn ngẩng đầu lên, trầm mặc khinh thường quay lưng về phía mình, bên môi, có một đường vòng cung hơi giương lên. Tử Sở Công tử, ngươi thật sự cho rằng còn có thể cao ngạo sao!

“Cầm Tâm cô nương, lời này chính là không nên nói lung tung ! Nhữ Dương Vương phủ tuy nói rằng phủ lớn người hỗn tạp, nhưng không nhất định có người hạ độc Tử Sở phu quân a!”

Thoả mãn nhìn thân hình thẳng tắp của Tử Sở hơi động, vừa nghe hai chữ “Phu quân” thì trên nửa khuôn mặt tuấn mỹ mạnh mẽ xẹt qua một tia chán ghét, Tống Ngâm Tuyết đi lên phía trước vài bước nói tiếp:“Hơn nữa, tại sao bọn họ phải hạ độc Tử Sở phu quân, hình như cũng không có động cơ gì a?”

“Cái này ai biết! Nhữ Dương Vương phủ các ngươi, thượng bất chính, hạ tất loạn,(cấp trên không đúng đắn, cấp dưới đương nhiên sẽ làm loạn) có dạng chủ tử ra sao , sẽ có loại nô tài như thế! Huống chi, trong cái phủ này của ngươi, còn có một độc công tử, ai biết hắn có thể mất hứng một cái liền ra tay với hoàng tử chúng ta hay không?”

Cầm Tâm căm giận nói, ý tứ trong lời nói hướng đến nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng mặt vẫn không biểu lộ nói: “Thượng bất chính, hạ tất loạn? Cầm Tâm cô nương đây là đang mắng bản quận chúa sao?”

“Quận chúa không phải sớm đã bị Cầm Tâm mắng thành thói quen sao, tại sao hôm nay còn hỏi nhiều như vậy!” Khinh bỉ trả lời, giờ phút này Cầm Tâm mang vẻ mặt ngạo mạn nhìn nàng.

NN ! Ngươi còn dám mắng ta đến nghiện cơ đấy! Con mắt dạo qua một vòng, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu mở miệng nói: “Nghe ý tứ trong lời ngươi, hình như là hoài nghi Vô Song a?”

“Có phải là hoài nghi, lập tức sẽ thấy được rõ ràng!” Hai tay mười ngón vỗ, chỉ thấy một thằng nhỏ ăn mặc theo kiểu hạ nhân, hai tay bưng lấy một cái gì đó đi đến.

“Mọi người đều biết, Hoa quốc cùng Đại Lương thường hay bất hòa! Vân Vô Song hắn là người Hoa quốc, chúng ta làm sao biết hắn sẽ không ra tay với Tam hoàng tử? Đây là ta phái người từ trên địa bàn của Vân Vô Song tìm ra được, độc vừa rồi bọn họ hạ cho Tam hoàng tử là thạch tín, nếu như thứ này đúng là thạch tín, quận chúa không nên trách Cầm Tâm trở mặt vô tình!”

Cầm Tâm vẻ mặt tự tin nói, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Thấy vậy, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết một hồi buồn cười, nàng không rõ chỉ số thông minh của cổ nhân đa số là hơi thấp, hay là Cầm Tâm cô nương này có đầu không có não.

“Tốt! Ngươi đã nói như vậy, tại sao chúng ta không mở ra xem một cái!” Mỉm cười gật đầu, vẻ mặt khờ dại vô hại, bộ dạng ngây ngốc của Tống Ngâm Tuyết không khỏi làm cho những người đứng đó cảm thấy phản cảm.

“Mở ra!” Một tiếng phân phó, gã sai vặt chậm rãi vặn mở bình thuốc nhỏ trong tay, dùng ngón tay điểm nhẹ thân bình vài cái, một ít bùn đất màu đen liền rơi xuống trên khay.

” Thạch tín là đen như vậy sao?” Nghiêng đầu, ra vẻ không giải thích được nói. Thấy vậy, Cầm Tâm liền tiến lên nghẹn ngào mà nói: “Tại sao lại thế –”

Lời nói mạnh mẽ đình chỉ, im lặng, vẻ mặt Cầm Tâm âm trầm dọa người. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết đi lên trước, vê một chút bùn đất trong mâm nói: “Ai nha! Là ai nhàm chán như vậy a, lại đem đất chứa ở trong bình chờ người ta đi đào lên, làm hại Cầm Tâm cô nương toi công bận rộn một hồi!”