Người Vợ Thay Thế

Chương 42




Mỗi người đều trầm tư, không biết nên làm gì bây giờ?

“Ngạo Phỉ, chuyện này quan hệ trực tiếp đến cậu, vậy ý tưởng của cậu như thế nào.” Từ Tây Bác nhìn anh hỏi, dù sao họ đều là người ngoài cuộc, không có quyền quyết định thay anh .

“Nếu giữa đứa con và Tư Giai chỉ có thể chọn một, tôi đương nhiên là chọn Tư Giai vô điều kiện.” Long Ngạo Phỉ nhìn mọi người, thái độ thực kiên quyết.

Đới Tư Dĩnh nhìn ánh mắt của anh có chút cảm động, quả nhiên anh không làm cho mình thất vọng, cô chỉ biết anh nhất định chọn chị.

“Ngạo Phỉ, mặc kệ cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ cậu, nhưng vấn đề hiện tại là, nếu cậu không muốn để cho Tư Giai mang thai, cậu muốn tìm cớ gì để nói hợp tình hợp lý đây?” Từ Tây Bác nói đến vấn đề mấu chốt.

Trầm mặc, mọi người tiếp tục trầm mặc, lấy cớ gì đây? Lý do này rất khó tìm.

“Tôi nghĩ ra rồi.” Trịnh Vũ Văn đột nhiên hưng phấn kêu lên.

“Lý do gì?” Mọi người cùng nhìn về phía cô.

“Rất đơn giản, chỉ cần không làm cho cô ấy mang thai là được.” Trịnh Vũ Văn liếc họ một cái, đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không được nữa.

Đúng rồi, Đới Tư Dĩnh đột nhiên tỉnh ngộ, thật là càng nghĩ càng loạn, biện pháp đơn giản như vậy đều bị xem nhẹ không nghĩ tới.

“Ha ha, vẫn là Vũ Văn của tôi thông minh nhất.” Từ Tây Bác cười lớn, ôm cô đột nhiên hôn trộm một cái.

“Ai là của anh?” Mặt Trịnh Vũ Văn có chút ửng hồng, nhìn trộm Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh một cái.

“Vũ Văn, cảm ơn cậu.” Đới Tư Dĩnh có chút hâm mộ hạnh phúc của bạn mình.

“Ngạo Phỉ, vấn đề để cho cậu giải quyết, chuyện còn lại chính là của cậu, chúng tớ có lòng nhưng không đủ sức, không thể giúp được cậu.” Trong lời nói của Từ Tây Bác ẩn chứa sự mờ ám.

Nghĩ đến anh cùng với chị mình, lòng Tư Dĩnh vẫn rất đau, sắc mặt có chút cứng ngắc, miễn cưỡng tươi cười, không để mọi người nhìn ra mình đang khổ sở.

Long Ngạo Phỉ dùng ánh mắt trừng Tây Bác một cái, trong lòng đang trách anh ta, nói chuyện không chọn trường hợp.

Từ Tây Bác lập tức phản ứng lại, có chút xin lỗi nhìn xem Đới Tư Dĩnh, cô chỉ cười nhẹ một chút, tỏ vẻ mình không quan tâm.

“Chuyện này, các người tiếp tục thương lượng, tôi cùng Vũ Văn đi trước.” Từ Tây Bác có chút xấu hổ ôm Vũ Văn đứng lên, anh sợ mình càng nói càng sai, vẫn là nên đi trước.

“Tây Bác, em……..” Trịnh Vũ Văn vừa định nói, bản thân đang có ý định ở lại với Tư Dĩnh, liền nhìn thấy ánh mắt giống như có ẩn ý của Từ Tây Bác nhìn mình. quay đầu nói: “Tư Dĩnh, mình đi trước nhé.”

“Ừ, Vũ Văn, tạm biệt cậu.”

Trong phòng, Đới Tư Dĩnh cùng với Long Ngạo Phỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ai cũng không nghĩ đến sẽ mở miệng để phá vỡ không khí trầm tĩnh này.

“Cám ơn anh.” Thật lâu sau, Đới Tư Dĩnh mở miệng trước tiên, cô không muốn tiếp tục ngồi như vậy, cô biết chị mình đang ở nhà chờ anh về.

“Cảm ơn anh cái gì?” Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, không rõ cô vì cái gì nói lời cảm ơn anh.

“Cám ơn anh đã lựa chọn chị ấy, cám ơn anh sẽ vì chị ấy, lựa chọn không cần đứa nhỏ, cám ơn sự hy sinh của anh.” Đới Tư Dĩnh nói vài lý do cảm ơn anh.

“Được nghe lời cảm ơn của em, anh không phải nên cảm thấy rất vinh hạnh, rất vui mừng, rất cảm động sao.” Long Ngạo Phỉ bất đắc dĩ cười khổ.

“Em là thật lòng.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.

“Anh biết, anh chưa từng nói em giả ý, anh biết em thiệt tình, cho nên, anh mới vì thế mà đau lòng, đau lòng vì tấm lòng lương thiện của em.”

“Chẳng lẽ anh không đau lòng cho chị ấy sao? Về sau, không cần nói với em như vậy.” Đới Tư Dĩnh thiếu chút nữa bởi vì lời nói của anh, lòng sắp nhịn không được, nhưng nghĩ đến chị mình, cô chỉ có thể nhẫn tâm làm tổn thương bản thân mình và anh.

“Ừm, bây giờ anh cũng không có tư cách nói với em như vậy, nhưng anh không thể kiểm soát được miệng của mình, anh không kiểm soát được con tim của mình, trong lòng của anh rất thương em, em nói anh nên làm gì bây giờ?” Long Ngạo Phỉ kích động ép hỏi cô, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ đau khổ và hoang mang.

Sắc mặt Đới Tư Dĩnh ảm đạm nhìn anh, cô biết trái tim không có biện pháp, nhưng con người khi còn sống, có rất nhiều thời điểm, không thể tự do làm theo lòng mình hay theo đuổi thứ mình muốn, mà có rất nhiều điều bất đắc dĩ nỗi khổ riêng, giống như cô và Phỉ, họ không thể không để ý cảm nhận của chị cô, cho nên, họ phải tách ra, đây là số mệnh, số mệnh bất đắc dĩ.

“Vì sao không nói lời nào? Em đang lo sợ sao? Có phải em cũng suy nghĩ giống như anh không?.” Long Ngạo Phỉ bước một bước tới gần cô.

“Anh muốn em nói cái gì? Nói em yêu anh, nói em đang nghĩ đến anh, có phải như vậy không, anh sẽ vượt qua, em cũng tốt hơn, mọi người đều vượt qua được, em thừa nhận, em yêu anh, nhưng cho dù em yêu anh thì thế nào? Chúng ta có thể yêu nhau sao? Chúng ta có thể không chút nào kiêng kị, bất chấp tất cả để yêu nhau sao? Không, em không thể, anh cũng không thể, vậy anh tội tình gì phải đau khổ bức bách, anh chỉ biết là bản thân mình đau khổ, vậy anh có nghĩ tới em sẽ đau khổ ra sao không? Chị ấy không đau khổ sao?”Đới Tư Dĩnh thật sự bị anh bức điên rồi, sự đau khổ của cô không người nào có thể biết, cô hét to lên, tự mình phát tiết, từng đợt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống dưới.

Long Ngạo Phỉ có chút đau lòng, có chút khiếp sợ nhìn cô, cho tới nay anh đều tưởng chỉ có mình đau khổ, mình bất đắc dĩ, mình trả giá, nhưng so với anh, Tư Dĩnh càng đau khổ, cô không thể hận anh, cũng không thể hận chị mình, cho nên tất cả cô đều tự mình yên lặng nhận lấy, không thể kể ra với ai, không ai có thể biết, không ai có thể giúp cô.

“Thật xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng vươn tay, ôm cô vào lòng.

Đới Tư Dĩnh hơi ghé vào trên vai anh, lớn tiếng khóc rống, cô rất muốn ích kỷ một chút , muốn cùng anh chấp cánh bay cao, nhưng cô không thể, bởi vì cô không có cách nào phản bội chị mình.

“Anh phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể không làm tổn thương hai chị em đây?” Lòng Long Ngạo Phỉ bị tiếng khóc của cô làm rối loạn.

“Không, anh không làm tổn thương đến em, đây là do em cam tâm tình nguyện, từ bây giờ về sau, chúng ta hãy cùng nhau yêu thương chị ấy, để cho chị ấy được hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh ngừng khóc, rời khỏi vòng tay của anh, nhìn anh, kiên định nói.

Long Ngạo Phỉ còn có thể nói được gì đây? Anh chỉ có thể gật đầu, trừ bỏ đồng ý vẫn là đồng ý.



Người đáng giận cũng có chỗ đáng thương

Đi xuống dưới lầu Trịnh Vũ Văn cảm thấy kỳ quái hỏi Từ Tây Bác: “Vì sao anh không cho em ở lại với Tư Dĩnh?”

“Đứa ngốc, không phải Ngạo Phỉ đang ở đó sao? Em còn ở lại nơi đó làm chi?” Từ Tây Bác đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô một chút.

“Nhưng mà Long Ngạo Phỉ không phải đã lựa chọn Tư Giai rồi sao? Tại sao lại ở đây dây dưa không rõ với Tư Dĩnh , như vậy có được không?” Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng nói.

“Ai da, là Ngạo Phỉ lựa chọn Tư Giai hay sao? Là anh ấy không thể không lựa chọn Tư Giai, chuyện tình cảm, người ngoài không có cách nào biết được, anh tin tưởng Ngạo Phỉ và Tư Dĩnh sẽ xử lý tốt chuyện này, chúng ta lo lắng cũng vô ích.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng vậy, nhưng họ cũng thật đáng thương” Trịnh Vũ Văn nói thêm một câu.

“Tục ngữ nói rất đúng, người đáng thương cũng có chổ thật đáng giận, Ngạo Phỉ thật đáng giận, lúc trước anh ta không nên trả thù Tư Dĩnh, cho tới sau này lại yêu thương cô ấy, bây giờ Tư Giai đã trở về, làm tình thế khó xử, Tư Dĩnh cũng thật đáng giận, chính là cô ấy không nên yêu thương Ngạo Phỉ, lại càng không nên thay thế Tư Giai tham gia hôn lễ, Tư Giai thật đáng giận chính là giấu diếm bệnh tình, còn nói dối để bỏ trốn, cho nên họ thật đáng thương lại cũng thật đáng giận.” Từ Tây Bác phân tích có trật tự rõ ràng.

Trịnh Vũ Văn trừng mắt thật lớn nhìn anh, đột nhiên phát hiện, anh cũng tốt đến khó lường.

“Nhìn anh như vậy làm gì?” Từ Tây Bác cảm thấy kỳ quái nhìn cô hỏi.

“Cảm giác anh quá tuyệt, sao lại có thể phân tích vấn đề một cách lý trí như thế.” Ánh mắt của Trịnh Vũ Văn giờ phút này đã muốn tràn ngập sùng bái.

“Phải không? Em mới biết sao, chỉ là đối với chuyện người khác, anh mới có khả năng bình tĩnh phân tích như thế, nghe qua chưa? Người trong cuộc thì quáng, người ngoài cuộc thì sáng, mọi người đều như thế, anh cũng vậy, cũng giống như…….” Từ Tây Bác đột nhiên tạm dừng lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô trêu chọc.

“Giống như cái gì?” Trịnh Vũ Văn ngây ngốc hỏi một câu.

“Sẽ không như anh, không biết như thế nào lại coi trọng người con gái chanh chua như em, ha ha.” Từ Tây Bác nói xong, cười ha hả.

“Cái gì? Chết tiệt, anh dám đùa giỡn em sao, em sẽ làm cho anh xem em chanh chua như thế nào?” Trịnh Vũ Văn vừa biết bị anh trêu đùa, làm dáng vẻ như rất tức giận, tiến lên lấy tay đánh vào người anh.

“Vợ à, tha mạng cho anh” Từ Tây Bác vừa chạy vừa cười vui nói.

“Ai là vợ của anh, tiếp chiêu đi” Mặt Trịnh Vũ Văn đỏ bừng lên, truy đuổi nhanh hơn theo bước chân anh.

Nhìn chung quanh chỗ giữ xe ở đằng kia, hai người đang đuổi bắt nhau, có lẽ, bọn họ mới là người hạnh phúc nhất.

Đới Tư Giai ngồi một mình trước bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Trong chiếc gương kia là khuôn mặt đoan trang nhưng sắc mặt tái nhợt, không có khí sắc của con người, mỗi lần như vậy cô đều ít dám tin tưởng, đây chính là mình, trước kia, cô cũng từng xinh đẹp đến cỡ nào, vừa xinh đẹp, vừa trẻ trung, nhưng hiện tại những điều đó không còn ở lại với cô nữa.

Dường như cô có thể thấy dấu hiệu mạng sống đang biến mất từng chút trên gương mặt mình, giống như trong phút chốc nữa, cô sẽ hương tan ngọc vỡ, về sau liệu ai còn nhớ rõ cô, cho nên cô muốn lưu lại cho Phỉ một đứa con của cô.

Năm năm, thật dài, nhưng cũng thật ngắn, cô cũng từng do dự, nếu mạng sống cuối cùng phải mất đi, như vậy cô lựa chọn sinh một đứa con, một đứa con của Phỉ, một đứa nhỏ kết tinh từ tình yêu của cô.

Nhìn thứ đặt ở trên giường kia, đó là chiếc áo ngủ màu đen đầy khêu gợi trong suốt, khóe mắt cô mang theo ý cười, đứng dậy cầm lấy nó, toàn bộ quần áo trên người đều rơi xuống…….

Lại nhìn mình trong gương, Đới Tư Giai rất vừa lòng, áo ngủ thiết kế cổ hình chữ V, vừa vặn để lộ thật sâu một phần ngực ra ngoài, hai gò ngực tuyết trắng, dưới lớp áo ngủ

trong suốt, nhìn rất sống động, dọc theo chiều dài của cổ, làm cho phía dưới áo ngủ lộ ra, như ẩn như hiện, hấp dẫn khiến người mơ màng, một đôi chân trắng noãn thẳng tắp, làm cho người ta nhịn không được muốn vuốt ve, nâng nhẹ chân ngọc, mặt đang mỉm cười, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn một chút, tư thái khêu gợi, khêu gợi một cách khiêu khích, sẽ khiến cho một người đàn ông bình thường không thể kìm lòng được…………

Long Ngạo Phỉ vừa mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Tư Giai trong một tư thế cực kỳ khêu gợi nằm trên giường, không hề nghi ngờ gì nữa, cô đang dụ dỗ mình, không thể phủ nhận, cô thật sự rất đẹp, xinh đẹp giống như một bảo vật , anh rất muốn lập tức đến bên cô, nhưng anh biết, Tư Giai đang dụ dỗ mình động tình, cô muốn có cơ hội mang thai.

“Phỉ, anh về rồi sao, có mệt hay không?” Tư Giai dùng âm thanh cực kỳ mị hoặc hỏi, chính bản thân cô cũng đã say tình.

“Còn có thể không mệt sao, anh đi tắm rửa trước đã.” Long Ngạo Phỉ nói xong, trước tiên trốn trong phòng vệ sinh, nhìn xem “tiểu đệ đệ” đang cương lên của mình , cũng không thể không cảm thán nói , đàn ông chính là không nhịn được sự dụ hoặc.

Nước lạnh đổ xuống đỉnh đầu mới có thể làm cho dục niệm vừa trào dâng hơi hạ thấp một chút, không cho cô cơ hội mang thai, như vậy anh chỉ có thể đau khổ đè nén chính mình.

Thời gian tắm rửa thật lâu, anh biết trốn tránh cũng không phải là biện pháp, anh vẫn như cũ, vẫn phải đối mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ thong thả bước ra ngoài.

“Phỉ, anh tắm rửa xong rồi sao, mau tới ngủ đi.” Đới Tư Giai như trước tinh thần sảng khoái đang đợi anh.

“Ừ” Long Ngạo Phỉ lau khô tóc, bước đến nằm lên giường.

Đới Tư Giai lặng lẽ động đậy thân thể, chui vào lòng anh, khẽ ma sát trước bờ ngực rắn chắc của anh, tay không nhanh không chậm bắt đầu không an phận, đùi ngọc nhẹ nhàng đặt trên đùi anh, da thịt nóng bỏng cảm thụ da thịt lạnh lẽo của anh…

Long Ngạo Phỉ kiên trì, yên lặng không cử động, nhưng rất nhanh bắt đầu có chút thở dốc, dụ hoặc như vậy, anh tin tưởng rằng đàn ông đều không thể nào chịu nổi, rốt cục, anh buông vũ khí đầu hàng.

Từ bị động biến thành thế chủ động, xoay người nằm trên người Đới Tư Giai, mãnh liệt đánh sâu vào khiến cô thở gấp liên tục hưởng thụ sự kích tình này.

Những giọt mồ hôi rịn ra từ da thịt hai người thấm ướt lẫn nhau nhưng không ai để ý tới, hay lau nó, kích tình cứ liên tục tăng vọt.

Rốt cục, Long Ngạo Phỉ gầm lên giận dữ, vào thời điểm chính mình sắp phóng thích, anh lại lý trí làm cho thân thể của mình rời khỏi, chính mình phóng thích bên ngoài thân thể của cô.

Mà lúc này đang chìm đắm trong hoan lạc, Đới Tư Giai không phát giác ra dụng tâm và động tác của anh.