Người Vợ Thay Thế

Chương 83




Nằm ở trên giường đã lâu cũng không thấy buồn ngủ, Đới Tư Dĩnh đứng dậy, đi ra ngoài không mục đích, thất thần từng bước đi đến vuờn hoa, rất xa liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đứng bên cây đại thụ, cô biết đó là Long Ngạo Phỉ.

Không nghĩ muốn quấy rầy anh, cô nhẹ nhàng xoay người trở về, phía sau liền truyền đến tiếng kêu: “Tư Dĩnh, là em sao?”

“Là em.” Cô không thể không quay đầu lại nhìn anh.

“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ.” Ánh mắt Long Ngạo Phỉ mang theo sự quan tâm.

“Anh cũng vậy mà.” Đới Tư Dĩnh cười cười, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi tới, cô không khỏi rùng mình.

“Ra ngoài sao lại không mang theo áo khoác chứ? Chẳng may bị cảm thì phải làm sao?” Long Ngạo Phỉ cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô.

“Không cần, anh cũng cần mặc mà.” Đới Tư Dĩnh vừa muốn trả lại cho anh, đột nhiên liền bị anh ôm vào trong ngực, vội vàng giãy dụa một chút: “Đừng như thế, lỡ người khác thấy được thì không hay đâu.”

“Tư Dĩnh, đừng cử động, để cho anh được ôm em một lần, được không? Anh không chịu nổi áp lực với cảm tình của mình dành cho em, giờ đây hãy để anh được phóng túng một chút.” Long Ngạo Phỉ lại ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, trong giọng nói cũng tràn ngập bất đắc dĩ.

Lòng Đới Tư Dĩnh run lên, cô cũng thế, áp lực với cảm giác của chính mình dành cho anh, mỗi ngày dường như đều phải đối mặt anh, nhìn anh đối với chị hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm, lòng của cô thật đau, đau đến chết lặng… Nhưng cô không thể, anh chỉ có một thân phận, đó là chồng của chị, là anh rể của cô.

“Mau buông em ra, coi chừng chị thấy.” Đới Tư Dĩnh lại bắt đầu giãy dụa, cô thà rằng chính mình đau khổ, cũng không thể để cho chị đau lòng.

“Tư Giai đã ngủ rồi, Tư Dĩnh, giờ phút này đây, chúng ta đừng nghĩ đến người khác, cũng không nghĩ đến mọi thứ, mà hãy thuận theo lòng mình, cho chúng ta hưởng thụ giờ phút này được không? Để cho anh cảm nhận được sự tồn tại của em.” Long Ngạo Phỉ càng gắt gao tựa vững lên mái tóc của cô, ngửi thấy mùi hương tản ra, nhắm mắt lại, khoé miệng tự nhiên gợi lên một nụ cười, chỉ có giây phút này, cùng hạnh phúc này cũng tốt lắm rồi.

Tâm tư Đới Tư Dĩnh xao động, cô biết anh đau khổ giống cô, nhưng chỉ có thể chôn thật sâu trong đáy lòng, không có ai để tâm sự, cũng không ai có thể biết, cánh tay nhẹ nhàng vươn lên, đặt ở thắt lưng anh, để cho cô được phóng túng lúc này đây.

“Phỉ…” Cô không tự chủ được khẽ gọi một tiếng.

“Tư Dĩnh…” Long Ngạo Phỉ vui mừng cúi đầu nhìn cô, cô vừa rồi lại gọi anh, Phỉ.

“Hả?” Đới Tư Dĩnh còn mờ mịt không hay biết.

“Anh cuối cùng lại được nghe em gọi anh, Phỉ.” Long Ngạo Phỉ thâm tình nhìn cô.

Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên sửng sốt, cô gọi anh sao? Cô thật sự gọi anh sao? Khoé miệng gợi lên một chút cười khổ, đây đại khái chính là âm thanh từ trong lòng tạo nên.

“Tư Dĩnh, anh có điều muốn hỏi em, khi nào thì em có cảm giác đối với anh?” Long Ngạo Phỉ kéo cô ngồi xuống cây, để cho cô tựa vào vai của mình.

“Anh còn nhớ lần đầu tiên, anh đến nhà em đã xảy ra chuyện gì không?” Đới Tư Dĩnh mang theo nụ cười, nhớ lại nói.

“Lần đầu tiên………….” Long Ngạo Phỉ cũng bắt đầu nhớ lại, khi đó anh cũng không biết Tư Giai có em gái song sinh, cho nên nghĩ Tư Dĩnh là Tư Giai, hôn nhầm cô, hay là thời điểm lúc đó, cô liền………

“Con gái đúng thật là khó hiểu, yêu cũng thật là lạ, chỉ trong nháy mắt liền yêu, huống chi em và chị có cùng cảm giác, chị thích cái gì, em cũng thích cái đó, chính là em chưa từng nghĩ có một ngày, chúng em sẽ cùng yêu thương một người đàn ông.” Đới Tư Dĩnh mang ánh mắt u buồn giải thích, nếu cô không cùng chị yêu một người đàn ông, có lẽ các cô sẽ hạnh phúc so với hiện tại, chí ít sẽ không đau lòng.

Long Ngạo Phỉ cười khổ một chút, số phận cũng thật trớ trêu. Nếu anh không phải yêu thương hai chị em cô, hôm nay anh cũng sẽ không như thế khó xử, dày vò chính mình.

“Tư Dĩnh, em có hận anh không? Có oán trách anh không?” Anh đột nhiên hỏi, có lẽ tất cả đều là do anh tạo nên.

“Không biết.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cô thật ra có hận, có trách, nhưng đều bị tình yêu quá mãnh liệt hoà tan.

Long Ngạo Phỉ không nói chuyện nữa, kì thật anh hẳn là may mắn, dù sao cuộc đời anh có hai người con gái thương anh rất nhiều.

Hai bóng người ôm lấy nhau dưới ánh trăng dài, rất dài, ánh trăng sáng rõ chiếu trên người bọn họ, tựa hồ nổi lên tia sáng mênh mông nhàn nhạt………

Trên lầu, Đới Tư Giai đứng ở giữa cửa sổ, xuyên thấu xuống phía dưới qua cửa sổ bằng kính, ngóng nhìn hai bóng dáng ôm nhau dưới ánh trăng kia, khoé miệng nhếch lên tươi cười, lộ ra một loại vui mừng, đây không phải đúng như cô hi vọng sao?

Lấy tay sờ sờ bụng đang bắt đầu lớn, con, con sẽ có cha mẹ yêu thương con, đây là điều duy nhất mẹ có thể làm được cho các con…

Mới sáng sớm, Đới Tư Giai liền kêu Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ vào phòng.

“Chị, sớm như vậy, có chuyện gì sao?” Đới Tư Dĩnh nhìn cô kì lạ hỏi.

“Ừm, Tư Dĩnh, Phỉ, chuyện này em nghĩ đã lâu rồi, em nghĩ phải nói với hai người.” Đới Tư Giai gật gật đầu, nhìn bọn họ nói.

“Là chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, lòng cũng thấy nghi hoặc.

“Phỉ, chúng ta ly hôn đi.” Đới Tư Giai đột nhiên nói.

Ly hôn? Đời Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ đồng thời cả kinh, sao tự nhiên cô nghĩ muốn ly hôn.

“Đừng ngạc nhiên vậy, chuyện này em cũng đã nghĩ qua lâu rồi, em cùng anh ly hôn, sau đó hai người kết hôn, như vậy em mới có thể an lòng.” Như vậy bọn họ mới là người một nhà chân chính, như vậy bọn họ mới có thể hạnh phúc.

“Chị, chị điên rồi sao? Sao lại nói vậy chứ? Không biết là lí do gì, chỉ biết đứa con trong bụng chị, người ta cũng sẽ không đồng ý cho chị ly hôn.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh trách cứ nhìn cô, tuy rằng cô biết chị là bởi vì cô mà làm như thế.

“Chị không điên, dù sao hai người hãy nghe chị, chẳng phải rất đơn giản sao, Tư Dĩnh. Chỉ cần một người rời khỏi là có thể hoàn toàn giải quyết, trước tiên ly hôn, sau đó là kết hôn.” Đới Tư Giai vẫn cố chấp.



Lo Lắng

“Tư Giai, vì sao phải làm như vậy?” Long Ngạo Phỉ tuy hỏi vậy nhưng thực ra trong lòng anh lại bình tĩnh, anh biết cô nhất định đã suy nghĩ kĩ về điều này nên mới đưa ra quyết định như vậy.

“Ngạo Phỉ, Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai kéo lấy hai tay của hai người họ rồi đặt trước bụng cô. “Chị hi vọng là những người thân yêu nhất của chị có thể sống cùng nhau, có như vậy thì chị chết cũng ngắm mắt.”

“Chị, chị đừng nói vậy, em xin chị đó, chị đừng bao giờ nói thế được không?” Nhắc đến chữ “chết”, tâm trạng Đới Tư Dĩnh vô cùng đau đớn, cô không dám tưởng tượng ngày chị mình rời đi.

“Tư Dĩnh, đừng khóc, chẳng phải là chúng ta phải kiên cường đối mặt sao? Chúng ta đã sớm biết kết quả rồi. Chị chỉ hi vọng em, Ngạo Phỉ cùng đứa nhỏ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, được không? Đây là tâm nguyện của chị, hãy đáp ứng chị nhé.” Đới Tư Giai lấy tay lau đi dòng lệ đang rơi của cô, rồi cầm lấy tay cô nói.

“Chị, em không cần…” Đới Tư Dĩnh vẫn lắc đầu không đáp ứng.

“Ngạo Phỉ, anh hứa với em được không?” Đới Tư Giai đưa mắt hướng về Long Ngạo Phỉ hỏi.

“Tư Giai, cám ơn em.” Long Ngạo Phỉ có chút ngẹn ngào, anh biết Tư Giai làm như thế là vì anh. Anh có phúc gì mà lại có thể được gặp một cô gái yêu anh đến như vậy chứ.

“Chị, em không đáp ứng đâu.” Đới Tư Dĩnh bất ngờ đứng dậy, thái độ cũng kiên quyết đáp.

“Được thôi, em không đồng ý, vậy chị đây cũng sẽ không ăn cơm cho đến khi nào em nhận lời mới thôi.” Đới Tư Giai cũng kiên định nhìn cô trả lời.

“Chị, sao chị …” Đới Tư Dĩnh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nói.

“Tư Dĩnh, chúng ta cứ làm theo ý của Tư Giai đi, hiện tại cho dù cô ấy có yêu cầu bất cứ điều gì, chỉ cần cô ấy vui vẻ, chúng ta cũng cần làm cho cô ấy thỏa mãn, đúng không?” Long Ngạo Phỉ đến gần bên cạnh cô, nhẹ nhàng trả lời.

Thần trí Đới Tư Dĩnh rối loạn, cô không biết có nên đồng ý hay không. Cô cần phải làm cho chị hài lòng.

………………………………….

Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh đem quyển số đăng kí kết hôn đến trước mặt Đới Tư Giai. Cô cầm quyển sổ đỏ thẫm lên, mở ra nhìn trên đó có viết Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh …

Cô nhìn hai người họ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nói: “Chúc mừng hai người, Ngạo Phỉ, Tư Dĩnh, hôm nay là ngày hai người kết hôn, phải chăng là nên ra ngoài dùng bữa.”

“Chị à, em chuẩn bị quần áo cho chị nhé.” Đới Tư Dĩnh tiến lại gần tủ quần áo nói.

“Đợi chút đã, Tư Dĩnh, chị không đi đâu, là hai người nên đi đó.” Đới Tư Giai gọi cô lại, hôm nay là ngày kết hôn của hai người họ, cô sao lại có thể đi cùng chứ.

“Chị, do đây là ngày kết hôn, nên chị cần phải đi, bởi chị là chị của em, là người thân duy nhất của em, chẳng lẽ chị không muốn chúc phúc cho em sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn kiên quyết lấy trong tủ ra chiếc áo khoác rồi khoác lên người Tư Giai.

“Tư Giai, chúng ta cùng đi.” Long Ngạo Phỉ chính là hiểu được tâm ý của cô, muốn cho anh và Tư Dĩnh được ở riêng cùng nhau, nhưng nếu cô không đi, thì hai người họ cũng sẽ không hạnh phúc.

“Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.” Đới Tư Giai gật gật đầu trả lời.

Ngoài cửa nhà hàng, có một chàng trai ngạo khí cùng đi theo là hai cô gái giống nhau như hai giọt nước đang tiến vào, lập tức rất nhiều ánh mắt dồn lại nhìn 3 người bọn họ, trong số đó cũng có cả nhiều ánh mắt ghen tị.

Chỉ có bọn họ mới biết lúc này đây họ rất bối rối.

Dùng bữa tối xong, Đới Tư Giai nhẹ nhàng lên lầu, đột nhiên cô xoay người lại nhìn Ngạo Phỉ cùng Tư Dĩnh rồi nói: “Chúc đêm tân hôn vui vẻ, chị đi ngủ trước đây.” Sau đó không quay đầu lại đi thẳng vô phòng cô.

Tuy rằng trong lòng vô cùng đau xót, nhưng không thể khác được, một giọt lệ đột nhiên rơi ra khỏi khóe mắt cô, cô vội lấy tay lau đi, không được, cô không được khóc, việc này là do cô hy vọng, và cũng là do chính cô quyết định mà.

Ở tầng dưới, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khẽ, bọn họ sao lại có thể ở cùng nhau chứ.

“Em đi chăm sóc chị trước đây, chúc anh ngủ ngon.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Ừ, chúc em ngủ ngon, anh cũng đi ngủ đây.” Long Ngạo Phỉ nói xong thì đi vô phòng của mình.

Đới Tư Dĩnh tay cầm ly sữa nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ Tư Giai: “Chị, chị còn chưa uống sữa đó, mau uống đi rồi ngủ.”

“Tư Dĩnh, chuyện này để cho thím Trương làm là được rồi, em mau đi ngủ đi, đừng để Phỉ sốt ruột chờ.” Đới Tư Giai không ngại ngùng nhẹ nhàng nói.

“Chị, chị nói gì thế. Hôm nay em muốn được ngủ cùng chị, đứa bé càng ngày càng lớn, buổi tối chị cần có người chăm sóc, vì vậy từ nay trở đi, em sẽ ở cùng chị.” Đới Tư Dĩnh đưa sữa cho cô, không chịu được liếc mắt một cái, cô làm sao có thể phớt lờ cảm nhận của chị cô, cùng ở một chỗ với Phỉ chứ.

“Tư Dĩnh, nghe lời chị, chị không cần em chăm sóc đâu, nếu cần, chị sẽ gọi em, huống chi còn có thím Trương mà.” Đới Tư Giai uống sữa xong rồi đi ly cho Tư Dĩnh.

“Chị, không nói nữa, chị muốn em làm thế nào, em sẽ làm thế ấy, nhưng riêng chuyện này, chị phải nghe em, dù chị không muốn thì em nhất định cũng sẽ ngủ cùng chị.” Đới Tư Dĩnh để ly sang một bên rồi lên giường nằm xuống.

“Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai nhìn cô giống như một đứa bé thì liền dịu xuống, phải chìu theo cô em này thôi, cô biết đó là do Tư Dĩnh sợ cô đau lòng, nếu hai người họ ở cùng một chỗ, thì lòng mình cũng sẽ đau đớn, như vầy cũng tốt.

“Không nói nữa, mau ngủ thôi.” Đới Tư Dĩnh kéo cô nằm xuống bên cạnh.

“Ừ, ngủ thôi.”

Thời gian trôi rất nhanh, chỉ thoáng chốc mấy tháng cũng trôi qua, đứa bé Đới Tư Giai đang mang cũng đã gần tám tháng, đứa bé càng ngày càng lớn nhưng sức khỏe của Đới Tư Giai lại ngày càng suy yếu, luôn phải nằm trên giường tịnh dưỡng.

Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ nhìn cô, lòng cũng thắt lại, không biết cô có thể chống đỡ được đến lúc sinh đứa bé ra không.