Người Vợ Thay Thế

Chương 9: Hàn Cảnh Hiên cầu hôn




Buổi sáng Đới Tư Dĩnh tỉnh lại, dù cảm thấy cơ thể mình không ổn nhưng cuối cùng vẫn quyết định đứng lên đi rửa mặt cho tỉnh táo lại. Một lúc sau khi quay trở ra, vừa ngồi xuống bàn trang điểm cô thấy một khay thức ăn gồm sữa và bánh mì đã được đặt sẵn trên bàn, bên cạnh đó còn có một tờ giấy. Đới Tư Dĩnh thấy vậy mới cầm tờ giấy lên, thì thấy trên đó viết.

“Dùng điểm tâm rồi hãy đi làm, sữa với bánh mì do anh đích thân chuẩn bị đó.”

Tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủn không giải thích cũng không có lời ngon tiếng ngọt nhưng lại làm cho Đới Tư Dĩnh cảm động không thôi. Tự tay anh chuẩn bị…tự tay anh chuẩn bị cho mình,Bóng đêm cùng thống khổ của ngày hôm qua đều đã biến mất không còn dấu vết, trước mắt cô chỉ còn lại sự ngọt ngào.

Đới Tư Dĩnh cứ nhìn đi nhìn lại tờ giấy cuối cùng mới nỡ đặt nó xuống, cầm ly sữa lên uống, sau đó ăn bánh mì có trét mức hoa quả, cô nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng cảm thấy ngọt hơn cả mật ong.

Với tâm trạng vô cùng thoải mái và hạnh phúc, Đới Tư Dĩnh bước vô văn phòng.

“Chào buổi sáng, Tâm Di.” Đới Tư Dĩnh tươi cười nói.

“Tư Dĩnh , hôm nay có chuyện gì mà vui thế?” Tâm Di quay đầu lại thì nhìn thấy Tư Dĩnh đang vui vẻ nên vội hỏi.

“Thế bình thường mình không vui sao?” Đới Tư Dĩnh nhăn mặt lại hỏi.

“Cậu nói thử xem, nói không phải khoa trương đâu nhé, một năm có 365 ngày thì cậu có đến 360 ngày là không vui vẻ rồi. Tuy rằng cậu không thể hiện điều này rõ ràng ra bên ngoài nhưng ai ai nhìn vào cậu cũng đều nhận thấy được điều này.” Tâm Di liếc cô một cái rồi mới chậm rãi trả lời.

“Đừng nói là vì tình yêu đấy nhé.” Tâm Di lại gần Tư Dĩnh, hỏi một cách thần bí..

“Không nói cho cậu biết đâu, mau làm việc thôi, làm việc thôi” Đới Tư Dĩnh cười xòa vội chuyển đề tài.

Hàn Cảnh Hiên từ xa đã nhìn thấy nụ cười rất tươi của Đới Tư Dĩnh thì tâm tình của anh không khỏi nặng trĩu, cô cười tươi như thế phải chăng là vì người đàn ông tên Phỉ?

“Tư Dĩnh, trưa nay chúng ta cùng dùng bữa nhé.” Bỏ qua chuyện trước kia, cô gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, Hàn Cảnh Hiên cố gắng cười nói.

“Dạ thôi, em ăn một mình được rồi.” Đới Tư Dĩnh nhớ tới chuyện lần trước bị Long Ngạo Phỉ hiểu lầm lại thêm hiện tại mối quan hệ giữa cô và anh đang có bước chuyển biến tốt đẹp, cô muốn nắm bắt cơ hội này và sẽ không để Ngạo Phỉ hiểu lầm cô lần nữa.

“Cùng nhau ăn đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy sự cự tuyệt của Đới Tư Dĩnh thì trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng quả thật là anh có chuyện quan trọng cần nói với cô.

“Vậy cũng được.” Đới Tư Dĩnh do dự một chút rồi cũng gật đầu nhận lời.

Nhà hàng kế bên công ty thanh tĩnh yên bình đúng kiểu dáng phương Tây. Đới Tư Dĩnh ngồi đối mặt với Hàn Cảnh Hiên, cả hai đều đang dùng phần bò bít tết của mình.

“Cảnh Hiên, có chuyện gì quan trọng anh nói đi.” Đới Tư Dĩnh vẫn là người mở miệng trước.

“Tư Dĩnh, làm vợ anh đi, gả cho anh được không?” Hàn cảnh Hiên bất ngờ nắm lấy tay Đới Tư Dĩnh rồi hỏi.

Hàn Cảnh Hiên đột nhiên cầu hôn khiến Đới Tư Dĩnh cảm thấy sợ hãi, cô bối rối vội rút tay về, cô biết rằng bản thâncần phải nói rõ ràng với anh để cho anh chết tâm, cho dù điều này sẽ làm thương tổn anh, nhưng cô cũng muốn nói rõ.

“Cảnh Hiên à, em thực sự xin lỗi, em… đã có bạn trai rồi”.

“Tư Dĩnh, tại sao không thể cho anh một cơ hội? Có phải là vì người đàn ông tên Phỉ hay không? Thật ra anh ta là ai?” Đới Tư Dĩnh cự tuyệt làm cho Hàn Cảnh Hiên có chút kích động.

“Chuyện đó anh không cần quan tâm, nếu không còn chuyện gì vậy em xin phép đi trước.” Đới Tư Dĩnh lúc đầu giật mình sau đó vội đứng lên chạy ra khỏi nhà hàng. Cô làm sao có thể nói cho anh biết người mà cô yêu chính là anh rể, là cô thay chị gả cho anh ấy đây?

Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy Đới Tư Dĩnh bối rối bỏ chạy, anh nhất định phải điều tra xem người đàn ông tên Phỉ kia thật ra là ai? Tư Dĩnh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

http://santruyen.com

Biển số xe

Đến giờ tan sở, Đới Tư Dĩnh cố ý lái xe về nhà, cô nghĩ muốn nhanh chóng về nhà để nhìn thấy Long Ngạo Phỉ, trong lòng khát khao cùng anh bắt đầu một cuộc sống mới.

Hàn Cảnh Hiên lái xe bám sát theo sau Đới Tư Dĩnh, 1 giờ sau, xe của cô ngừng lại.

Hàn Cảnh Hiên mới phát hiện nơi này khu biệt thư tư nhân của tập đoàn S thị nổi tiếng, người có thể ở lại ở trong này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tư Dĩnh làm sao bước vào nơi này được, chẳng lẽ người đàn ông tên Phỉ chính là nhân vật nổi danh này sao?

Không đúng, nếu anh ta có tiền có thế như vậy, thì tại sao Tư Dĩnh lại tự mình đi làm cho một công ty nhỏ bé.

Long Ngạo Phỉ từ xa liền thấy một chiếc xe không quen đậu ở trước cửa biệt thự của mình, cau mày chậm rãi lái xe qua bên cạnh xe Hàn Cảnh Hiên.

Là anh ta, anh ta tới đây làm gì? Long Ngạo Phỉ nhận ra là Hàn Cảnh Hiên, người đàn ông vẫn luôn theo đuổi Đới Tư Dĩnh, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, anh ta đến theo dõi Đới Tư Dĩnh, thật đúng là si mê cuồng dại.

Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy chiếc xe xa hoa kia chậm rãi chạy vào cổng, bảo vệ đều cung kính cúi đầu chào, thật nhanh nhớ kỹ biển số xe, lúc này mới quay đầu xe rời đi.

“Này, người anh em, có rảnh hay không? Tớ mời cậu uống rượu.” Hàn Cảnh Hiên chạy xe đến một quán bar sau đó gọi điện thoại.

“Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi mà mời tớ uống rượu? Cậu chờ một chút, tớ lập tức đến ngay.” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ.

Hàn Cảnh Hiên ngồi ở quán bar, một mình uống rượu buồn, thấy người bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên của mình đi vào cửa.

“Tây Bác, ở đây.”

“Cảnh Hiên nói đi, tìm tớ có chuyện gì?” Từ Tây Bác ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu bảo nói là nói cái gì? Không có việc gì thì mình không thể mời cậu uống rượu được sao?” Hàn Cảnh Hiên bất mãn nói.

“Nói vậy cũng không phải, nhưng quan trọng là mỗi lần cậu chủ động mời mình uống rượu cũng đều có chuyện muốn nhờ.”

“Vẫn là người bạn này hiểu tôi nhất, không uổng công chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Hàn Cảnh Hiên nở nụ cười.

“Đã biết rượu của tiểu tử cậu không dễ uống.” Từ Tây Bác cũng cười .

“Nhờ cậu tra giúp tớ xem ai là chủ xe, với địa vị của cậu ở tập đoàn Long thị, tớ biết cậu nhất định có thể giúp được tớ.” Hàn Cảnh Hiên đem dãy số của biển số xe đẩy ra phía trước.

Từ Tây Bác tiếp nhận , vừa nhìn thấy liền chấn động, đây không phải chính là xe của Ngạo Phỉ sao? Cảnh Hiên tra nó để làm gì?

“Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ tớ có thể giúp cậu?” Từ Tây Bác lúc này thực nghiêm túc hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay ở trên đường anh ta đụng phải tớ, va chạm xong liền bỏ đi, cũng không giải thích một câu, bạn thân đây nuốt không trôi cơn giận này cho nên mới nhớ kỹ biển số xe, muốn biết anh là ai để giáo huấn anh ta một chút.” Hàn Cảnh Hiên tự mình bịa ra lý do, trong lòng lại cùng Từ Tây Bác giải thích “Bạn thân đừng trách tớ, tớ thật sự là không mặt mũi nào nói ra, người phụ nữ mà tớ yêu lại đi yêu người khác.”

‘Thì ra là như vậy.’ Từ Tây Bác nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói thêm: ‘Đừng tra xét, anh ta là một nhà tài phiệt, cậu có biết anh ta là ai không? Người lãnh đạo trực tiếp của tớ, hiện là Tổng tài của tập đoàn Long thị – Long Ngạo Phỉ. Cậu có biết tại sao anh ta phải bỏ đi ngay không ?’

‘Long Ngạo Phỉ.’ Hàn Cảnh Hiên lẩm nhẩm một hồi, Phỉ là anh ta, thì ra người đàn ông mà cô yêu lại là người có quyền có thế như vậy, anh cười khổ, cầm lấy ly rượu trên bàn, nốc hết ly này tới ly khác.

‘Người anh em, cậu không sao chứ .’ Từ Tây Bác cảm thấy bổi tối hôm nay anh có vẻ không bình thường, còn về không bình thường ở chỗ nào thì anh không thể giải thích được.

Cố hết sức dìu Hàn Cảnh Hiên về, Từ Tây Bác vừa nằm xuống vừa nói : ‘Lần sau không dám uống rượu do cậu mời nữa.’