Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1410: “Đương nhiên tôi là người rồi!”




Tay Hổ Đông An vẫn nguyên vẹn, dường như chưa từng bị thương. 

Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, đều tại lời đồn, Hổ Đông An bị người ta chặt đứt tay. 

Nhưng sao bây giờ lại có tình huống này? 

Sao anh ta lại đứng đây chẳng tổn hại một cọng lông thế này? 

“Ha ha ha... Hổ Đông Anh cười như điên, trở người nhảy xuống khỏi giường. 

“Không sai, tay tôi đứt rồi!” 

“Nhưng không lẽ các người không biết?” 

“Ông chủ nhà chúng tôi là đệ nhất thần y sáu tỉnh phía Nam!” 

“Đứt tay đã là gì?” 

“E là tôi có đứt đầu thì anh ta cũng có thể trị khỏi cho tôi!” 

Hổ Đông An đắc ý nói. 

Mọi người bên kia lại kinh hoàng thêm lần nữa, Tiên Tử Thiên nói lớn: “Anh nói lung tung gì đấy?” 

“Họ Lâm chết từ đời nào, anh ta biến thành ma trị khỏi cho anh à?” 

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa truyền đến: “Ai nói tôi chết rồi?” 

Mọi người nhao nhao quay đầu, thấy đã có một đám người đứng ở cửa từ bao giờ không biết. 

Bất ngờ là người đứng đầu chính là Lâm Mạc Huy! 

Phía sau Lâm Mạc Huy còn có mười mấy người. 

Trong đó có gia chủ nhà họ Đường cũng đang đứng bên cạnh anh. 

Gia chủ nhà họ Đường thấy Đường Vũ Tình trong phòng, vẻ mặt ông ta trở nên tuyệt vọng, bất lực thở dài. 

Mà Đường Vũ Tình lại mông lung, cô ta tròn mắt nghệch mặt nhìn Lâm Mạc Huy, cả buổi chưa định thần lại. 

Cô ta không hiểu, cuối cùng đây là tình huống gì? 

Không phải Lâm Mạc Huy chết rồi sao? Sao anh lại xuất hiện? 

Với cả, sao anh cùng xuất hiện với người nhà họ Đường? 

Cuối cùng chuyện này là sao? 

Tiền Tử Thiên nhìn Lâm Mạc Huy, sợ đến nỗi cả người lạnh cóng, run rẩy nói: “Anh... anh là người hay là ma?” 

Lâm Mạc Huy cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên tôi là người rồi!” 

“Nhưng anh sẽ biến thành ma sớm thôi!” 

Vẻ mặt Tiền Tử Thiên tái nhợt: “Sao anh... anh còn sống?” 

“Chẳng phải Trúc Diệp Kỳ giết anh rồi sao?” 

“Cuối cùng chuyện... chuyện này là sao?” 

Lâm Mạc Huy cười khẩy một tiếng: “Anh tận mắt thấy Trúc Diệp Kỳ giết tôi à?” 

Tiền Từ Thiện lắc lắc đầu. 

Lâm Mạc Huy lại hỏi lần nữa: “Anh có thấy thi thể tôi không?” 

Tiền Tử Thiên lại lắc đầu. 

Lâm Mạc Huy nhún nhún vai: “Anh không thấy Trúc Diệp Kỳ giết tôi, cũng không thấy thi thể tôi, vậy sao anh dám chắc tôi đã chết?” 

Tiền Tử Thiên không thể trả lời, cả buổi sau, anh ta mới nghiến răng: “Lâm Mạc Huy, anh còn sống thì sao?” 

“Mười đại gia tộc Tô Vân tôi đã sáp nhập tỉnh Hải Dương, dựa vào chút thực lực của tỉnh Hải Dương các người, lấy gì để đấu với chúng tôi?”