Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 63: Tôi so với anh lâm, cách biệt một trời một vực!






Bà Kiều ngây người, ngay cả ông cụ Chánh cũng không còn cách nào, vậy thì thành phố Hải Dương này cũng không còn ai có thể cứu được con trai bà ta nữa rồi.

Chẳng lẽ thực sự phải đi tìm Lâm Mạc Huy sao?

Vừa nghĩ lại thái độ mình dùng với Lâm Mạc Huy lúc sáng, bây giờ lại đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ cứu người sao?

Trong lòng bà Kiều vô cùng hối hận.

Bà ta cảm thấy con trai của mình không sao, vì vậy mới không chịu nổi mà muốn tìm Lâm Mạc Huy báo thù như vậy. Sớm biết như thế này, đánh chết thì họ cũng không dám làm mất lòng Lâm Mạc Huy. đi."

Ông cụ Chánh: "Bà Kiều, bà nhanh chóng đi mời anh Lâm "Chậm chút nữa chỉ sợ cậu nhà không thể cứu được nữa!"

Cơ thể bà Kiều run lên cầm cập, làm sao bà ta đi tìm Lâm Mạc Huy được chứ?

Ngay lúc này, tên trắng trẻo mập mạp kia đi đến thấp giọng nói: "Chị, không cần lo lắng đâu." "Bạn của em giới thiệu cho em một thần y, em đã liên lạc với ông ấy rồi, lập tức có thể qua đây!"


Bà Kiều vội vàng hỏi: "Thần y gì cơ? Thần y như thế nào?" Tên trắng trẻo mập mạp nói: "Y thuật rất cao siêu, mạnh hơn ông cụ Chánh kia rất nhiều!" "Gọi là thần y Kiệt, ở cả cái tỉnh Hải Dương này, y thuật cũng xếp hạng nhất nhì." "Cho dù là ông cụ Chánh mà nhìn thấy ông ấy, cũng phải cung kính!" "Lâm Mạc Huy kia là một tên nhóc hi mũi chưa sạch, ở trước mắt thần y Kiệt tên đó chả là cái gì đâu!"

Bà Kiều sáng mắt lên, bà ta cũng đã từng nghe qua danh tiếng thần y Kiệt rồi. "Nếu đã như vậy thì nhanh chóng mời ông ấy qua đây đi!"

Sau nửa tiếng đồng hồ sau, Hoàng Vĩnh Phong cũng chạy đến bệnh viện.

Sau khi nghe xong tình hình, Hoàng Vĩnh Phong cũng ngấn người ra. "Sao lại như vậy được?" "Quốc lộ kia cách nóc nhà tận một trăm mét, ở giữa còn có tường chắn, sao lại mất lái mà đâm vào trên tầng được chứ?" "Còn có, cả tòa nhà không sao, sao mỗi nóc phòng của con trai tôi lại bị sập, đây là quy luật quái quỷ gì vậy?" Không ai có thể trả lời được, việc bất trắc này, thực sự là vô cùng quỷ dị.

Ông cụ Chánh: "Tổng giám đốc Phong, bây giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này đâu. Vân là nhanh chóng mời anh Lâm đến cứu mạng đi!"

Hoàng Vĩnh Phong vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, đây là chuyện quan trọng nhất, tôi gọi điện cho cậu ấy đây!"

Bà Kiều vội vã đè cánh tay Hoàng Vĩnh Phong lại: “Chồng à, không cần tìm cậu ta đâu." "Tôi đã tìm được một thần y, sắp đến rồi."

Hoàng Vĩnh Phong nhíu mày: "Thần y gì cơ? Còn có y thật của ai cao minh hơn cậu Lâm Mạc Huy cơ chứ? Không phải là bà bị bọn lừa bịp lừa rồi chứ?"

Bà Kiều vừa muốn nói gì đó, lúc này đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng truyền từ bên kia hành lang đến. "Tổng giám đốc Phong cảm thấy ông già đây là một tên lừa bịp sao?"

Hoàng Vĩnh Phong quay đầu, chi thấy thần y Kiệt đang nghênh ngang đi đến. "Hóa ra là thần y Kiệt!"

Hoàng Vĩnh Phong vô cùng sợ hãi, vội vàng chắp tay chào: "Thần y Kiệt, kẻ hèn này không biết là ngài đã tới. Vừa rồi nói ra câu bất kính, xin ngài thứ lỗi!"

Vẻ mặt thần y Kiệt vô cùng ngạo mạn: "Tổng giám đốc Phong, nếu như ông không tin ông già này, chỉ cần nói một câu, ông già này lập tức rời đi."

Hoàng Vĩnh Phong vội vàng cười: "Không dám! Có thể mời được thần y Kiệt đến là vinh hạnh của chúng tôi, sao lại không tin thần y Kiệt được chứ?"

Bà Kiều cũng lập tức cười: "Ở cả cái thành phố Hải Dương này, y thuật của thần y Kiệt xếp thứ hai thì ai dám xếp thứ nhất nữa?" "Nếu như chúng tôi không tin cả thần y Kiệt, thì nhìn vào cả nước này còn ai cứu được con trai tôi nữa?" "Thần y Kiệt, ông đừng có chấp chồng tôi." "Ông ấy là bị tên bịp bợm nhà họ Lâm kia lừa gạt, cho nên trong lòng có chút cánh giác."

Hoàng Vinh Phong tức giận, vội hét lên: “Cậu Lâm Mạc Huy làm gì mà là phường lừa gạt?" "Không phải sao?" Bà Kiều cười khẩy: “Vậy ông cảm thấy, so với thần y Kiệt thì y thuật của ai cao siêu hơn?" "Chuyện này.." Nhất thời Hoàng Vĩnh Long không biết nói cho phải. gì

Thực ra, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy bản lĩnh của Lâm Mạc Huy lớn hơn.


Nhưng mà đang đứng trước mặt thần y Kiệt, không thể nào nói lời này được.

Vẻ mặt của bà Kiều đây đắc ý: "Chồng à, thần y Kiệt là do chính tay tôi mời đến đấy." "Ông cứ yên tâm đi, chắc chắn thần y Kiệt giỏi hơn tên họ

Lâm kia nhiều" "Con trai chắc chắn sẽ không sao!"

Thần y Kiệt đi vào phòng cấp cứu, mọi người sốt ruột đứng bên ngoài đợi.

Lăn qua lăn lại hai tiếng đồng hồ, thần y Kiệt đầy mệt mỏi mà đi ra. "Thần y Kiệt, sao rồi?" Bà Kiều vội vàng hỏi.

Thần y Kiệt thở dài: “Thương tích của cậu nhà quá nặng, cho dù là Đại La Kim Tiên ở đây cũng không thể làm gì được đâu!" "Cái gì cơ?" Bà Kiều lập tức tê liệt vào ngã xuống đất. Đây là hy vọng duy nhất của bà ta rồi, nếu như cả thần y Kiệt cũng không cứu được con trai bà ta, chỉ sợ là đã hết thật rồi.

Sắc mặt Hoàng Vĩnh Phong trắng bệch.

Lúc này, ông cụ Chánh bước qua, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Phong, vẫn là mời cậu Lâm Mạc Huy đến đi, không chừng cậu ấy có biện pháp cứu người!"

Mắt Hoàng Vĩnh Phong sáng rỡ lên, đúng vậy, không chừng Lâm Mạc Huy thực sự có thể tạo ra bất ngờ. "Gọi Lâm Mac Huy gì chứ!" Bà Kiều chửi như tát nước: “Ngay cả thần y Kiệt cũng không cứu được con tôi, tên Lâm

Mạc Huy đẩy có bản lĩnh gì mà đòi cứu người?" "Chẳng lẽ các người cảm thấy y thuật của cậu ta cao hơn thần y Kiệt hay sao?"

Nhất thời ông cụ Chánh liền cạn ngôn, địa vị thần y Kiệt rất cao, ông cụ cũng không dám nói bừa.

Ai biết được, lúc này thần y Kiệt bước qua, kích động mà nói: "Mọi người nói Lâm Mạc Huy, là... là Lâm Mạc Huy đó sao?

Có phải là một người trẻ tuổi không?"

Mọi người đều ngơ ra, Hoàng Vĩnh Phong nghi ngờ mà hỏi: "Thần y Kiệt biết cậu ấy sao?" Thầy y Tiết gật đầu: “Tôi cũng đã gặp qua một Lâm Mạc

Huy, y thuật vô cùng cao siêu, nhưng không biết được đó có phải là người mà các người nói đến không!"

Hoàng Vĩnh Long và ông cụ Chánh nhìn nhau một cái, y thuật vô cùng cao siêu, chắc chắn là một người rồi.


Hoàng Vĩnh Long lập tức miêu tả tướng mạo của Lâm Mạc Huy, vẻ mặt thần y Kiệt vô cùng vui sướng: "Quả nhiên là cậu ấy! Quả nhiên là cậu ấy!"

Bà Hòng luống cuống, run giọng nói: "Thần y Kiệt, ngài.. ngài gặp qua tên họ Lâm đó rồi sao?" "Láo xược!" Thần y Kiệt tức giận mà mắng: “Sao bà lại có thể vô lễ với cậu Lâm Mạc Huy như vậy!" "Tôi.." Bà Kiều xấu hổ, thấp giọng nói: “Ngài đã gặp Lâm

Mạc Huy rồi sao?"

Vẻ mặt thần y Lâm vô cùng tôn sùng: “May mắn được gặp qua một lần!" "Vậy y thuật của ông so với.." "Cách biệt một trời một vực!" Thần y Kiệt kính nể nói: "Ở trước mặt cậu Lâm Mạc Huy, chút y thuật của tôi, căn bản không đáng nhắc tới." "Cả cái đất nước này, nếu có ai có khả năng cứu được con trai bà, chắc chỉ có cậu Lâm Mạc Huy mà thôi!" "Hả?" Bà Kiều hoàn toàn ngây ngẩn.

Làm sao mà cả thần y Kiệt cũng sùng bái Lâm Mạc Huy như vậy?

Vậy y thuật của Lâm Mạc Huy thực sự cao siêu như vậy sao?

Ông cụ Chánh vội vàng nói: “Vậy còn ngây người ra làm gì nữa, nhanh mời cậu Lâm Mạc Huy đến đi!"

Hoàng Vĩnh Long lấy điện thoại ra, định gọi điện, nhưng bà

Kiều lại bắt lấy tay ông ta. "Bà làm gì thế hả?" Hoàng Vĩnh Long vội quát lên: "Bà còn muốn tìm ai nữa? Bà không nghe thần y Kiệt nói gì hả, ngoại trừ anh Lâm, không còn ai có thể cứu con chúng ta nữa rồi!"

Bà Kiều xấu hổ, nghẹn ngào mà nói: “Chồng à, tôi... tôi... tôi sai rồi.."

Hoàng Vĩnh Long kinh ngạc: "Bà sai cái gi?" Bà Kiều củi đầu, nói toàn bộ chuyện trước đó.

Hoàng Vĩnh Long nghe xong vừa sợ hãi vừa tức giận. Tát một cái lên mặt bà Kiều, tức giận mà rống lên: "Bà là cải loại phá nhà phá cửa!" "Bà xem bà làm được chuyện tốt gì đi!" "Lần này nếu như cậu Lâm Mạc Huy không đến, tôi sẽ lấy mạng bà!"