Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 415: Không ai nhận vụ án này






Lâm Mạc Huy bị lời nói này làm cho bối rối, anh khoác tay một cái: "Di Hai, tùy dì nghĩ như thế nào cũng được. "Chuyện này, cháu không quản nữa, dì cũng đừng tới hỏi cháu!"

Nói xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp đứng dậy lên lầu. Phương Như Linh ở phía sau lớn tiếng rêu rao: "Cậu hù dọa "Cậu cho là tôi không mời được luật sư sao?" "Tôi nói cho cậu hay, công ty chồng tôi, thì có hợp tác đặc biệt luật sư sở sự vụ "Ngày mai sẽ để cho bọn họ tới xử lý chuyện này!" "Tôi cảnh cáo cậu, nếu như bọn họ nói tiền, thấp hơn cậu nói, cậu không xong với tôi đâu!"

Lâm Mạc Huy cũng không cùng bà ta nói chuyện nữa, trực tiếp đóng cửa phòng.

Người đàn bà này, thật là bất chấp lý lẽ tới cực điểm.

Phương Như Linh thở phì phò ngồi ở trên ghế salon: "Chị, sao mọi người chịu được cái thắng không ra gì ấy thế?" "Người kiểu gì ấy?" "Tối hôm qua nói ba tỉ rưỡi, em đã cảm thấy có vấn đề." "Không nghĩ tới, hôm nay lại còn lên giả, tỏ rõ chính là muốn lừa gạt tiền" "Mặc dù nói là nhà chị bỏ ra số tiền này, nhưng em quả thực không ưa. "Thắng oắt con vô dụng, chính là muốn mượn cơ hội này, đi mò tiên trong túi của mình."

Phương Như Nguyệt khoát tay một cái: "Linh à, bớt giận đi." ai?" "Nếu không được, ngày mai chị cùng em đi tìm luật sư khác!" "Chị cũng không tin, chút chuyện nhỏ này, còn cần nhiều tiền như vậy?"


Phương Như Linh dùng sức gật đầu.

Qua không bao lâu, Hứa Thanh Mây tan làm trở lại. "Mẹ, Dì Hai, luật sư Hầu nói như thế nào?"

Hứa Thanh Mây còn không biết tình huống

Ngô Phi Điệp ở bên cạnh lập tức nói: "Ui trời, chị họ, chống chị thật là có bản lĩnh" "Lại thông đồng cùng người ngoài, lừa gạt tiền nhà mình" "Chậc chậc, tôi cũng thật không nghĩ ra, rốt cuộc là chị vừa ý anh ta ở điểm nào chứ?"

Hứa Thanh Mây cau mày: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ngô Phi Điệp thêm dầu thêm mỡ đem chuyện mới vừa rồi nói một lần.

Hứa Thanh Máy nghe xong, nhất thời giận: "Di Hai, dì... Dì nghĩ như thế nào thế?" "Luật sư Hầu là luật sư lớn ở văn phòng luật sư Phước

Nguyên. Là luật sư có tiếng trong giới ở thành phố Hải Tân" "Người bình thường muốn gặp ông ấy cũng khó, lúc tư vấn sẽ phải thu phí theo phút đó. "Ông ta bận bịu cả một ngày, giúp dì làm chuyện này, khó lắm mới thành công, dì còn đuổi ông ta đi?" Phương Như Linh sửng sốt một chút: "Không đến nỗi thế chứ?" "Luật sư này, mà là luật sư nổi danh cái gì?" "Lâm Mạc Huy gọi một cú điện thoại là gọi tới được, điều này có thể là đại nhân vật gì?" "Thanh Mây, cháu chở bị Lâm Mạc Huy lừa!"

Hứa Thanh Máy giận đến khoát tay lia lịa. "Được được được, tùy đĩ nghĩ thế nào thì nghĩ. "Nếu cảm thấy dì có thể làm tốt, thì dì tự mình đi làm, cháu không tham dự nữa. "Dù sao, cháu cũng nói một lời" "Luật sư Hầu nói năm tỉ sáu, vậy cháu cũng chỉ trả đến năm tỉ sáu mà thôi." “Nhiều hơn một xu, cháu cũng sẽ không ra!"

Phương Như Nguyệt cau mày: Thanh Mây, lời này có ý gì?" "Dì Hai cũng là vì tốt cho con, sợ chúng ta bị gạt" Dầu sao tối hôm qua nói ba tỉ rưỡi, bây giờ đột nhiên đến năm tỉ sau..."

Hứa Thanh Mây khoát tay: "Đừng nói nhiều như vậy! "Di tốt cho n?" "Vì tốt cho con mà chỉ làm như vậy thôi à?" "Nếu thật di muốn tốt cho con thì quản chặt đứa con trai của dì đi, đừng gây rắc rối ở bên ngoài nữa." "Hơn nữa, luật sư Hầu nói ít nhất là ba tỉ rưỡi, ít nhất là ý gì, các người biết chưa?"

Phương Như Linh cau mày: "Thanh Mây, dì biết, chuyện lần này, để cho cháu bỏ tiên, trong lòng không thoải mái." "Nhưng, cháu cho là chúng ta muốn xảy ra chuyện như vậy "Tân Bình trước kia ở nước ngoài, thường xuyên lái xe, cũng sao?" không xảy ra chuyện gì." "Nó mới về nước, không quen thuộc tình hình cho nên mới xảy ra chuyện thế này" "Lời này của cháu, thật giống như là chúng ta cố ý để cho nó xảy ra chuyện vậy?"

Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Nếu dì biết nó mới về nước, không quen thuộc tình hình, vậy dì cũng đừng để cho nó lại xe!" "Chính dì dạy dỗ không đến nơi đến chốn nên mới xảy ra chuyện này, chẳng lẽ không đúng sao?"

Phương Như Linh nhất thời cứng họng.

Ngô Phi Điệp bĩu môi: "Chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ nói cái này có ích gì?" "Không sai, Tân Bình xảy ra chút chuyện, nhưng tên chồng vô dụng của chị mượn cơ hội này lừa gạt tiền nhà, cái này thi đúng không?" "Hừ, cái này gọi là thừa dịp cháy nhà hội của, loại người này là ghê tởm nhất

Hứa Thanh Mây giận đến không ngừng cắn răng nghiến lợi "Tôi không nói nhảm cùng cô!" "Chuyện này, nếu các người không tin luật sư Hầu, thì tự đi mà giải quyết." "Vẫn là câu nói kia, nhiều nhất ra năm tỉ sáu!" "Nhiều hơn, các người tự mà bù!"

Nói xong, Hứa Thanh Mây cũng giận đùng đùng lên lầu. Phương Như Linh mặt đầy vẻ nổi nóng: "Đứa nhỏ này, tại sao như vậy chứ?"

Phương Như Nguyệt khoát tay lia lịa: "Ôi trời, đừng có so đo với nó." "Nó bây giờ, chị cũng không quản được đầu." "Chính là bị Lâm Mạc Huy đầu độc rồi." "Được rồi, Linh, chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết chuyện Tân Bình trước đi." Phương Như Linh lập tức nói: "Không có sao, bây giờ em gọi điện thoại cho chồng em, bảo anh ấy để luật sư công ty đi một chuyến. "Hừ, lần này nếu là không tốn năm tỉ sáu, em xem bọn họ nói thế nào!"

Ngô Phi Điệp cũng nói thẳng: "Đúng rồi, chị Thanh Mây mới vừa nói, chị ấy chỉ biết ra năm tỉ sáu thôi." "Đến lúc đó bất kể nói là bao nhiêu tiền, chị ấy cũng phải cho chúng ta năm tỉ sau!"

Người phụ nữ này, trong lòng tính toán, chuẩn bị giữ lại tiền cho mình nhiều hơn.

Phương Như Linh gọi điện thoại cho Ngô Trung Kiên, bên kia lập tức sắp xếp

Phương Như Linh dương dương đặc ý dựa vào ở trên ghế salon: "Chị, chồng em làm việc là đáng tin nhất rồi." "Văn phòng luật mà công ty họ hợp tác ở trong nước cũng là văn phòng luật nổi danh nhất ở Hải Tân." "Luật sư làm việc ở đó tuyệt đối không thành vấn đề, chị chờ tin tức tốt của em đi!"

Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục, mặt đầy vẻ mong chờ.

Qua khoảng một giờ, Ngô Trung Kiên gọi điện tới. Phương Như Linh nhất thời cười: "Chị, chắc làm xong rồi."

Bà ta cầm điện thoại di động lên, mới vừa nối máy, bên kia liền truyền tới thanh âm tức giận của Ngô Trung Kiên: "Phương

Như Linh, bà. Các người đã làm cái gì?" "Tại sao luật sư ở thành phố Hải Tân này không ai chịu nhận vụ án của chúng ta?"

Phương Như Linh ngây ngẩn: "Cái gì... Có ý gì?"


Ngô Trung Kiên vội la lên: "Tôi mới vừa cùng người chỗ luật đó gọi điện thoại, kết quả, bọn họ đều nói, không nhận vụ án này." "Sau đó, tôi tìm rất nhiều văn phòng luật khác, thông qua mấy người bạn, mới hỏi thăm được." "Nói là bây giờ người trong giới luật sư ở Hải Tân ai nấy đều nhất trí không nhận vụ án này của chúng ta!"

Phương Như Linh ngây ngẩn. "Làm sao... Tại sao có thể như vậy?"

Ngô Trung Kiên cau mày: "Tôi còn nghe nói, các người đắc tội với một vị luật sư có tiếng tăm trong Hải Tân, người đó đã kể lại cho họ nghe. Bà có làm chuyện này hay không?" Sắc mặt Phương Như Linh biến đổi: "Không thể nào? Tôi...

Tôi mới vừa rồi chẳng qua là đuổi luật sư Hầu tối hôm qua đi thôi mà!"

Phương Như Linh đem chuyện lúc trước kể một lần.

Ngô Trung Kiên nghe xong, bực tức nói: "Trời ạ, bà Bà có phải bị ngu rồi hay không? "Tiền này cũng không phải là chúng ta trả, bà quản nhiều như vậy làm gì?" "Dù là ông ta nói đắt hơn nữa cũng là nhà họ Hứa trả, mặc gì bà lại đi đắc tội người ta?"

Phương Như Linh nói: "Ông đừng có nói nhảm" "Tiền này, dù sao cũng là của chị tôi" "Luật sư Hầu kia, cơ bản là thông đồng cùng Lâm Mạc Huy, muốn lừa gạt tiền" "Tôi làm sao có thể nhìn chị tôi thua thiệt?"

Ngô Trung Kiên cực kỳ không biết làm sao: "Trời ạ, bỏ đi. Tôi đi hỏi thăm lại chút." "Bà thiệt là, uổng công vô ích!"

Cúp điện thoại, Phương Như Linh có chút luống cuống. Nếu như luật sư toàn thành phố Hải Tân đều không nhận vụ án này, vậy có thể gặp phiền toái rồi.