Truyền Nhân Thiên Y

Chương 119: 119: Chàng Trai Nhỏ Nhà Phú Bà





Một lúc sau.

Bạch Vân Hi không nói gì nữa, sải bước đi đến giữa sân và ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lương Siêu.

"Xuống đây, chiến đấu với tôi!"
Mà khi anh ta vừa nói xong, còn chưa kịp đợi Lương Siêu phản ứng, thì Tiết BÌnh AN, Hình Huy và những đại lão trong thương giới đều đứng dậy, lần lượt bước lên phía trước.

"Cậu Bạch, làm việc phải đúng nơi đúng chỗ, đến quy củ này cậu cũng không biết sao?"
“Đúng đó, hôm nay tổ chức buổi đấu giá ở Cổ Hiên Trai này, một việc rất tao nhã như vậy nhưng cậu lại muốn đánh đánh giết giết sao? Cậu có thấy điều đó phù hợp không?"
“Mọi người đều nhìn cả đó, ràng là vị hôn thê của cậu khiêu khích trước, cho dù đến xin lỗi thì cũng là cô ta xin lỗi em gái của bác sĩ Lương mới đúng.”
"..."
Mặt Bạch Vân Hi tối sầm lại, trước đó anh ta đã nghe Bạch Thiên Nam nói rằng Lương Siêu có mối quan hệ tốt với một số doanh nhân lớn ở Trấn Giang trước đây, nhưng lúc đầu anh ta hoàn toàn không coi ra gì.

Nhưng hiện tại xem ra, quan hệ này thực sự không chỉ là tốt thôi đâu.

"Lương Siêu, mày dầu gì cũng là một cao thủ tông sư vậy mà lại phải dựa vào những thương nhân này sao?"
"Không cảm thấy mất mặt?"
“Khà Khà…”
“Này cậu lớn Bạch, lời này nói sai rồi."
Lúc này truyền đến một trận tiếng cười mê sảng, mọi người sau khi nghe thấy tiếng nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một mỹ nữ mặc áo sườn xám màu tím đậm cùng với mái tóc cuộn tròn của cô ấy đi qua.


Mỹ nữ khí chất ung dung hoa quý, vòng eo rắn nước dường như có thể khuấy động trái tim của hầu hết đàn ông.

Đây là trời sinh vưu vật!
Đúng vậy, đây là đánh giá về người phụ nữ này trong trái tim của hầu hết những người đàn ông có mặt ở đây.

Bạch Vân Hi đã từng thấy qua không ít mỹ nhân xuất thân từ tông môn võ đạo, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này vẫn không khỏi mất bình tĩnh mà sỗ sàng, điều này khiến Vân Nhã có vẻ không vui.

Ngay cả Lương Siêu cũng nhìn thêm đôi chút, nhưng ngay sau đó nhận ra vậy không thích hợp, ngay lập tức lật mí mắt lên nhìn chằm chằm trần nhà.

Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên nhìn thấy điều này, mỗi người đều nhìn hắn bằng một ánh mắt ‘xem như anh biết điều’, và tay đang đặt ở trên eo thịt mềm mại của hắn cũng thu lại.

"Cô là ai?"
Bạch Vân Hi chắp tay hỏi, mỹ nữ áo sườn xám mím môi đỏ mọng, kiều mỵ cười nói:
"Tôi tên là Mộc Khuynh Tuyết, xuất thân từ Cổ Hiên Trai, là người chủ trì buổi bán đấu giá này."
"Chậc."
Vân Nhã cười khinh bỉ, châm chọc nói: "Tôi còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm cơ.

Ầm Ầm nửa ngày hóa ra chỉ là một người chủ trì đấu giá, lại ăn mặc xuề xòa lẳng lơ như vậy.

Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội chủ trì buổi đấu giá dụ dỗ đàn ông à?”
“Tiểu Nhã, bớt nói vài câu đi.”
Bạch Vân Hi chỉ giáo một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết cũng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không để ý tới, sau đó cô ta vừa nhìn Lương Siêu, cười nói: "Tôi thấy Lương thần y tính tình phóng khoáng tự tại, cũng không giống kiểu thích núp sau lưng người khác sợ chiến."
“Có điều hôm nay thực sự không thích hợp để đánh nhau, không biết Bạch thiếu gia có thể cho tôi thể diện và tạm thời làm dịu sự việc để buổi đấu giá diễn ra thuận lợi không?"
Nghe vậy, Bạch Vân Hi liếc nhìn Lương Siêu vẫn đang ngồi bất động liền gật đầu ngay lập tức.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Được!”
“Bạch mỗ đương nhiên phải nể mặt Mộ tiểu thư rồi.”
Nói xong liền ngồi xuống lại.

Thấy thế, Lương Siêu không khỏi híp mắt.


Sau đó lại chú ý tới Mộ Khuynh Tuyết đang nhìn mình cười cười, thầm cảm thấy thú vị.

Có thể để một người điên như Bạch Vân Hi phải nể mặt như thế này, chỉ dựa vào vẻ ngoài và khí chất của cô ấy thôi có lẽ không đủ.

Xét về thân phận của người phụ nữ này, cũng là không bình thường.

Một lát sau.

Phong ba tạm thời bị đè xuống và cuộc đấu giá mà mọi người đang mong chờ chính thức bắt đầu.

Một số vật phẩm đấu giá đầu tiên, hoặc là ngọc cổ, thư pháp, hoặc hội họa và đồ trang sức, mấy thứ này Lương Siêu chẳng mấy hứng thú.

Ngược lại Liễu Băng Khanh cũng đấu giá được một số thứ mình khá thích.

Mà mỗi khi Lương Siêu xung phong nhận việc, tình nguyện trả tiền cho cô thì Liễu Băng Khanh đều lắc đầu mà không cần suy nghĩ.

"Không cần đâu, tôi có rất nhiều tiền."
"Nếu nát nữa không có đủ tiền thì bảo tối ba đến năm vạn không thành vấn đề, hơn 1 tỷ cũng chả sao, chỉ trong vòng một phút là có tiền vào tài khoản.”
Lương Siêu một trận cười khổ, nhất là ở cảm thụ được những ánh mắt ghen tị và kỳ lạ từ nhiều người xung quanh, lại cảm thấy mình giống như một chàng trai đẹp trai được phú bà bao nuôi.

“À thì, Băng Khanh này, tôi biết cô là một chủ tịch xinh đẹp và có một doanh nghiệp lớn.

Cô không thiếu tiền, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, bạn có thể đừng độc đoán và khí phách như vậy được không?"
"Điều này sẽ khiến tôi không có cảm giác tồn tại và người khác sẽ nghĩ tôi là tình nhân nhỏ mà cô bao."
Liễu Băng Khanh nhướng mày và chợt gật đầu.


Vừa hay lúc này có một tấm bình phong chạm rồng phượng được chế tác tinh xảo lúc này đang được đem ra đấu giá, Liễu Băng Khanh rất thích, giá đấu giá đã nâng lên 1200 vạn, cô lập tức giương cao tấm bảng.

"2000 vạn."
Trong lúc nhất thời cũng không có ai ra giá.

Một lúc sau, Liễu Băng Khanh liền ném bảng đấu giá cho Lương Siêu.

"Đây là coi như anh tặng tôi nhé, lát nữa nhớ trả tiền."
Lương Siêu: "..."
Tùy hứng cỡ vậy sao?
Thứ cô vừa đấu giá là cả mấy mươi vạn, mà ở đây thứ đắt nhất cũng chỉ trăm vạn, vậy mà đến mồm cô cái đã lên tận 2000 vạn!
Ác như vậy sao?!
Khoản tiền này giống như vắt khô hắn rồi!
Đang phát sầu lát nữa lấy đâu ra tiền để trả ba món đồ vật đấu giá kia, thì Mộ Khuynh Tuyết bên kia đã sai người mang tới một gốc cây nhân sâm cả thân đỏ như máu.

Nó là một trong hai loại thảo dược cấp vua, huyết sâm đỏ có lịch sử hàng trăm năm.

Mọi người nhìn thấy món hàng này sau đó trong chốc lát ngửi được mùi thơm khắp phòng, trong nháy mắt không tự chủ được thẳng người lên, bắt đầu xốc lại tinh thần.

Cuộc vui hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu rồi..