Truyền Nhân Thiên Y

Chương 52: 52: Thằng Nhãi Họ Lương Đã Trở Lại





“Cái thứ ngông cuồng!”
“Đánh chết cho tôi!”
Sau khi Hứa Tiến quát một tiếng, Dương Thi Vũ và Trâu Lâm nhìn thấy một con rắn sương đen khổng lồ cao hơn mười mét trong màn sương đen lao về phía Lương Siêu!
Sự tấn công đó quả thực nằm ngoài tầm nhận thức của con người!
Thế nhưng Lương Siêu vẫn giữ được sự bình tĩnh, huyền khí lưu chuyển bên trong cơ thể tạo ra một tầng ánh sáng mỏng màu vàng bên ngoài cơ thể.
“Hửm?”
Thấy vậy, Hứa Tiến vô cùng kinh ngạc nhưng ông ta lập tức phá lên cười khi thấy con rắn sương đen khổng lồ của mình nhanh chóng bao phủ Lương Siêu.
“Thằng nhãi, tôi đã phải mất ba mươi năm mới luyện chế ra được đại bảo bối này, nó cực kỳ hung ác!”
“Sau khi bị nó bao phủ, cho dù cậu có dùng bao nhiêu thủ đoạn thì chắc chắn sẽ bị ăn mòn thành nước và trở thành chất dinh dưỡng của nó chỉ trong vài giây!”
Sau đó, Hứa Tiến liên tục tạo ra các đạo kết ấn bằng tay khiến cho con rắn sương đen quay cuồng dữ dội.

Ngay cả Dương Thi Vũ và Trâu Lâm nhìn thấy cũng tái nhợt cả mặt.

Chỗ dựa duy nhất của hai người là Lương Siêu cũng đã chết, vậy bọn họ phải làm sao đây…
Giờ phút này, bọn họ không dám suy nghĩ thêm nữa.

Lúc này, Hứa Tiến xoay người lại, ông ta không còn để ý tới người tới người cho rằng đã chết là Lương Siêu nữa mà chuyển mắt nhìn về phía Dương Thi Vũ.

Khóe miệng khẽ nhếch lộ ra vẻ nham hiểm.
“Khà khà…”
“Đại tiểu thư, lão già này đoán chừng hiện tại ngài vẫn là một cô bé non nớt đúng không? Rốt cuộc ngài đang mặc size bao nhiêu vậy?”

“Cup A hay cup B?”
“Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn để lão già này tự mình thăm dò một lần.

Có như vậy, lát nữa lão già này sẽ để cho cô chết một cách thoải mái nhất.”
“Ông, ông đừng qua đây!”
Dương Thi Vũ run rẩy hét lên, cô ấy hét lên đầy tuyệt vọng khi nhìn thấy Hứa Tiến đi về phía mình với vẻ phấn khích.
Tuy nhiên đúng lúc này.
“Chậc…Thật không nhìn ra lão già này khá tây đấy, lại còn biết cả cup nữa cơ.”
“Có điều ông mù à? Nhìn lướt qua thế mà ông cũng không đoán được? Rõ ràng người ta là cup C!”
“Lại còn A hay B hả? Như vậy chẳng khác nào sỉ nhục Dương tiểu thư cả.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo truyền ra từ chỗ con rắn sương đen khổng lồ, cả ba người đều vô cùng sửng sốt.

Ngay sau đó, Dương Thi Vũ và Trâu Lâm hét lên đầy mừng rỡ.
“Anh Lương!”
“Anh, anh vẫn chưa chết sao?”
Hứa Tiến đột nhiên quay người lại và thấy Lương Siêu bước ra khỏi chỗ con rắn sương đen khổng lồ của mình.

Hắn chậm rãi đi ra giống như đang dạo chơi trong vườn hoa, không bị thương một cọng lông tóc nào!
“Này, sao có thể được chứ?”
“Bất cứ người nào bị đại bảo bối của tôi cuốn lấy sẽ không thoát khỏi cái chết! Làm sao mà cậu…”
“Đại bảo bối?”
“Ông đang nói đến nó sao?”

Lương Siêu giơ ngón tay về phía con rắn sương đen, sau đó búng tay một phát.
“Phá!”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ “Ầm” vang lên!
Con rắn sương đen lập tức lộ ra vẻ thống khổ, ngay sau đó nó ngẩng đầu kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi biến mất trong ánh sáng màu vàng!
Sắc mặt của Hứa Tiến tái nhợt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ…
Ông tập tức quay đầu bỏ chạy mà không hề do dự!
Tuy nhiên ông ta còn chưa chạy được bao xa, Lương Siêu đã tạo một đạo kiếm quang sắc bén xuyên thẳng qua thân thể ông ta.
“Phụt!”
Hứa Tiến phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, ông ta quay đầu lại nhìn Lương Siêu với vẻ không cam lòng.
“Cậu, cậu lại dám đắc tội ngài Long cùng với vị cao nhân kia nữa, sớm muộn gì cậu cũng phải chết thôi!”
Nói xong, ông ta trút hơi thở cuối cùng.
“Phù…”
Lúc này, cả Dương Thi Vũ với Trâu Lâm mới thở phào nhẹ nhõm nhưng hai chân thì mềm nhũn.
“Anh Lương, cám ơn lòng tốt của anh, Trâu Lâm nhất định sẽ báo đáp.”
“Chỉ là cái lọ này…”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Lương Siêu cười cười, sau đó kết ấn tạo ra mấy ngọn lửa nhỏ bắn ra.
Mấy ngọn lửa kia rơi vào trong lọ lập tức bốc cháy dữ dội, thậm chí còn có thế nghe thấy thanh âm rít gào khiến cho Trâu Lâm sợ hãi gật đầu liên tục.
“Đúng! Đây chính là giọng nói lúc trước!”
Chỉ vài giây sau, tro cốt ở bên trong bình đã bị thiêu rụi hoàn toàn và mọi thứ yên lặng trở lại.

Khi ánh nắng chiếu vào, dường như cả trang viên trở nên sáng sủa rực rỡ chỉ trong nháy mắt khiến cho toàn thân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sương mù lúc nãy cũng bị quét sạch.
Trâu Lâm liên tục nói lời cảm ơn còn Lương Siêu liên tục xua tay.
“Trâu tiểu thư, tôi cũng là nhận được lời ủy thác từ người khác nên cô không cần khách sáo như vậy đâu.”
“Đúng rồi, tôi nghe Dương tiểu thư nói rằng bên cạnh trang viên của cô có một vườn thuốc rất lớn, tôi có thể qua đó xem được không?”
“Không thành vấn đề!”
Trâu Lâm hoàn toàn đồng ý, đích thân dẫn đường và thậm chí còn hứa rằng Lương Siêu muốn lấy bao nhiêu dược liệu tùy thích và lời hứa này có giá trị vĩnh viễn.
Vừa đi tới vườn thuốc, Lương Siêu vô cùng kinh ngạc.

Vườn thuốc này được bao quanh bởi núi và sông, vị trí địa lý rất đẹp, đây đúng là một nơi có phong thủy hiếm có khó tìm! Chẳng trách nơi này chứa nhiều dược liệu quý hiếm đến thế.
Trong khi Lương Siêu vừa đi vừa nhìn, Trâu Lâm ở một bên giới thiệu với hắn.

Gần nghìn mẫu đất ở đây đều là tài sản của gia đình cô ấy, ở chỗ sâu nhất của vườn thuốc có một con suối được đặt tên là Long tuyền vì chất lượng nước tuyệt vời với tác dụng thư giãn cơ bắp và hoạt huyết thần kỳ.
Thế nhưng cách đây không lâu, Long gia ở Trấn Giang nhìn trúng mảnh đất này nên muốn mua lại từ Trâu Lâm với giá rẻ.

Tuy nhiên vì bị từ chối, chỉ trong vòng 1 tháng sau đó, tập đoàn Trâu thị đã bị phá sản.
“Lúc đầu, ông nội và bố mẹ của tôi để lại gia tài cho tôi mà tôi lại khiến cho nó trở nên điêu tàn như thế.

Tôi cho rằng chỉ cần rời khỏi Trấn Giang và chuyển đến trang viên này thì Long gia không còn gây sự nữa.”
“Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như bọn họ không định buông tha cho tôi, thậm chí còn nặng tay hơn…”
“Ặc.”
Lương Siêu gãi đầu, nghe qua có vẻ như Long gia thật sự rất đáng ghét.
Thế nhưng hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này bởi vì hắn còn phải xử lý 8 bà vợ nữa nên hắn thật sự rất vội…
Sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng Lương Siêu đã tìm thấy một ngọn U Linh Thảo.

Hơn nữa, phẩm chất và bề ngoài đều đáp ứng được yêu cầu của hắn nên trong lòng hắn rất vui mừng.


Đương nhiên ngoại trừ U Linh Thảo, hắn còn tìm được không ít các dược liệu quý hiếm khác để chuẩn bị dự phòng cho bất cứ tình huống nào sau này.
Sau khi xong việc, Lương Siêu ở lại một đêm theo lời mời nồng nhiệt của Trâu Lâm.
Thật ra…
Chủ yếu vẫn là vì vườn thuốc kia, trong đó thật sự có rất nhiều thứ tốt!
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng hẳn, Lương Siêu và DƯơng Thi Vũ đã lên đường về nhà.
“Anh Lương, lần này anh lấy nhiều dược liệu quý hiếm như vậy.

Nếu như không có chỗ nào để cất giữ thì có có thể cất ở Cổ Hiên Trai của chúng tôi.

Cổ HIên Trai có hàng nghìn cửa hàng trên toàn quốc nên anh đi tới đâu cũng có thể dùng được.”
Suy nghĩ một lúc, Lương Siêu cũng gật đầu đồng ý.
Những dược liệu này thật sự rất quý hiếm, nếu như hắn tự mình giữ tất thì e rằng không bao lâu nữa sẽ bị hỏng hết.
9 giờ sáng, tại phố cổ của Thiên Hải thị.
Có một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt đầy sẹo đang ăn hoành thánh tại một hàng ăn sáng.

Khi anh ta nhìn thấy Dương Thi Vũ và Lương Siêu cùng nhau xuống xe thì trợn trừng mắt nhìn!
Uầy!
Đây không phải là thằng nhãi mà Cửu Gia vừa treo thưởng rất lớn hay sao?
Cơ hội phát tài tới rồi!
Sau khi kết nối được điện thoại, trong lòng anh ta không kìm chế được sự phấn khích:
“Cửu Gia, thằng nhóc họ Lương kia đã quay trở lại rồi!”
“Hắn đang ở Cổ Hiên Trai của phố cổ!”.