Ông Xã Hợp Đồng

Chương 145




Mạnh Kiều Dịch đứng ngoài cửa kính liếc, vừa đúng lúc Ui Da cũng đang mở to mắt nhìn anh. Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng thu lại ánh mắt, vòng tay ôm lấy Vạn Tố Y mà nói: “điểm yếu của anh chỉ có Y Y có thể nắm bắt thôi.”

Một con mèo chưa đủ tầm để bắ điểm yếu của anh.

Vạn Tố Y ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên cười mà nhìn Mạnh Kiều Dịch. Anh đưa tay lên, ngón trỏ đặt lên mũi cô khẽ chạm.

Cô lại lắc đầu để tránh tay anh, sau đó áp sát đầu vào khuôn ngực ấm áp đó. Cô từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt là vẻ bình yên: “em không có xấu xa đến mức đi bắt lấu điểm yếu của anh, nhưng nếu em đã bắt được rồi thì em rất hân hạnh.”

Vạn Tố Y hình như chưa từng tìm hiểu và nắm bắt điểm yếu của anh, ngoài biết anh sợ thú cưng ra, hình như cũng không biết anh sợ gì nữa.

“Điểm yếu của anh không phải em tóm suốt đấy sao?” Mạnh Kiều Dịch hơi hạ giọng buồn bã mà than vãn, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn.

Vạn Tố Y từ trong lòng anh ngước lên, vẻ mặt đầy hoài nghi: “đâu có đâu?”

Mạnh Kiều Dịch cười, cúi xuống hôn lên gương mặt cô: “ không phải em là điểm yếu của anh sao?”

Đôi mắt sáng ngời của Vạn Tố Y nghe anh nói vậy liền lấp lánh hơn bởi ánh cười: “em là Eva sao?”

“Sao nói vậy?”

“Eva không phải là chiếc xương sườn của Adam chồng cô ấy đấy sao?” Vạn Tố Y nửa đùa nửa thật nói.

Mạnh Kiều Dịch lại không hề cho la cô nói đùa mà cười nhẹ, suy tư nói: “có vẻ đúng.”

“Mạnh phu nhân có khi đúng là một chiếc xương sườn của anh thật, nhueng là chiếc gần tim nhất, chiếc xương sườn không thể để bị tổn thương cũng không thể mất đi.” Trong điệu cười đùa giỡn của Mạnh Kiều Dịch còn có chút bất đắc dĩ.

Vạn Tố Y nhẹ nhàng cười rồi đưa tay sờ soạng ngực anh: “ vậy để em thử tìm xem ở vị trí nào.”

Vị trí cô sờ không đúng lắm, anh nắm lấy tay cô đặt lên tim: “chỗ này, tất cả đều là Mạnh phu nhân.”

Vạn Tố Y cười tươi hơn, ở nơi Mạnh Kiều Dịch đây, cô thường có được nhiều thứ ngoài mong đợi, bao gồm cả sự quan tâm và yêu thương.

Vạn Tố Y áp sát, im lặng mà lắng nghe nhịp đập con tim anh.

Mạnh Kiều Dịch vẫn cô, Vạn Tố Y bỗng nghe nhịp tim anh nhanh hơn, cô cười. Chưa kịp hỏi gì, hai tay anh đã đặt lên lưng cô hạ giọng nói: “Mạnh phu nhân có biết là em áp sát thế này đối với chồng em có sức mê hoặc như nào không?”

“Có sao?” Vạn Tố Y tỏ ra ngây ngô ngẩng đầu hỏi Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch nâng lấy cằm cô rồi hôn xuống môi cô, liền bị Vạn Tố Y ngăn lại: “nhà bếp hình như chuẩn bị xong bữa tối rồi.”

“Dùng xong bữa tối nhé.” Mạnh Kiều Dịch nắm lấy tay cô nói như đặt lịch hẹn cho việc gì đó.

Vạn Tố Y mặt ửng hồng, không trả lời Mạnh Kiều Dịch mà kéo tay anh vào phòng khách: “ăn cơm trước đã.”

Cô vừa bước vào, Tôn Ích đã đưa cho cô bản báo cáo: “tiểu thư, đây là lịch trình của tháng này.”

Tôn Ích ngày càng thuần thuộc công việc của Vạn Tố Y, có nhiều việc không cần Vạn Tố Y phải lo lắng, Tôn Ích đều xử lí rất ổn thoả.

Có điều Tôn Ích đến tận bây giờ mới xuất hiện khiến Vạn Tố Y thở hắt ra nhẹ nhõm. May mà kịp thời ngăn Mạnh Kiều Dịch lại, nếu không, Tôn Ích xuất hiện đúng lúc đó, lại mang tội hỏng chuyện của ông chủ.

“Cảm ơn.” Vạn Tố Y đón lấy bảng lịch trình làm việc, không quên cảm ơn Tôn Ích.

Tôn Ích nghĩ đến việc tháng này Vạn Tố Y lịch trình bận rộn, nên cố tình sắp xếp thêm vài ngày nghỉ trong lịch trình tháng sau của cô. Ngày mai vừa hay cũng không có việc gì, cô có thể có nhiều thời gian hơn ở bên Mạnh Kiều Dịch.

Chỉ cần Vạn Tố Y cố tìm cớ để ở bên Mạnh Kiều Dịch là kiểu gì cũng bị phá đám, lần này là Mạnh Kỳ Nhu gọi điện hẹn gặp.

Vậy nên, Vạn Tố Y khó lòng từ chối anh, dù gì hôm qua tình cảm của cô với Mạnh Kỳ Nhu người suýt chút nữa rạn vỡ.

Vạn Tố Y chỉ có thể đồng ý: “em biết rồi chị, chốc nữa chị gửi địa chỉ qua cho em là được.”

“Được.” Mạnh Kỳ Nhu thấy cô dễ dàng đồng ý nên nhẹ lòng thở phào, thấy cô chuẩn bị gác máy liền nói với: “Đúng rồi, đừng quên trang điểm nha, chị muốn xem xem khuôn mặt của Dương Chi Thuỷ”

“......”

Vạn Tố Y ngồi đơ ra, cô bỗng hiểu tại sao Mạnh Kỳ Nhu đột nhiên muốn gặp cô, chắc là để chứng minh Dương Chi Thuỷ và Vạn Tố Y không phải là cùng một người.

“Vâng....” Vạn Tố Y nói hơi muôn, nhưng rốt cuộc thì cô cũng đã đồng ý.

Mạnh Kiều Dịch ngồi đối diện thấy vẻ mặt khó xử của cô liền hỏi: “Mạnh Kỳ Nhu nói gì với em vậy?”

“Chị ấy muốn gặp em.” Vạn Tố Y nhìn màn hình điện thoại rồi đặt xuống nói với anh: “nhưng chị ấy yêu cầu em trang điểm, chắc là không tin em là Dương Chi Thuỷ.”

Mạnh Kiều Dịch rút giấy lau miệng: “ừ, lát nữa anh đi cùng em.”

“Sao? Anh không phải đi làm à?” Vạn Tố Y không muốn làm phiền anh xử lí công việc.

Mạnh Kiều Dịch hìn như không xem trọng chuyện này lắm: “ cũng nên nghỉ ngơi một ngày, với cả hình như lâu lắm rồi anh không cùng em đi đâu đó, hôm nay là cơ hội tốt còn gì.”

Dù là Mạnh Kiều Dịch không nói ra, nhưng cô biết anh lo Mạnh Kỳ Nhu bắt nạt cô nên mới muốn đi cùng.

Vạn Tố Y bỗng dịu dàng hơn, đặt tay lên tay anh: “chắc chỉ nói chuyện phiến thôi, anh không cần phải đi cùng em đâu.”

“Đây là quyết định của anh.” Mạnh Kiều Dịch đặt lại tay lên tay cô. Chỉ cần ngữ khí của anh dứt khoát hơn la hầu như cô không bao giờ phản bác.

Vạn Tố Y hết cách, thở dài chấp nhận Mạnh Kiều Dịch:”được rồi.”

Mạnh Kỳ Nhu nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch liền cau mày hỏi: “sao em lại đến cùng?”

“Lâu lắm rồi không gặp gỡ người nhà, nên hôm nay em đến cùng luôn.” Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, không hề để lộ sự bảo vệ đối với Vạn Tố Y, mới khiến Mạnh kỳ Nhu thoải mái hơn.

Chân mày Mạnh Kỳ Nhu duỗi ra, ánh nhìn lướt đến hình bóng phía sau Mạnh Kiều Dịch. Vạn Tố Y từ phía sau Mạnh Kiều Dịch bước ra tiến về phía Mạnh Kỳ Nhu điệu cười ngượng ngùng: “chị.....”

“......”

Dù rằng hôm qua Vạn Tố Y đã nói với cô sự thật cô chính là Dương Chi Thuỷ nhưng Mạnh Kỳ Nhu lúc nhìn thấy gương mặt này của Vạn Tố Y, cô vẫn rất kinh ngạc.

Sao có thể chỉ dùng lớp trang điểm để biến hoá được đến mức độ này?

Rõ ràng người đứng trước mặt Mạnh Kỳ Nhu là Dương Chi Thuỷ, nhưng cô đã nhận ra giọng nói của Vạn Tố Y, và hoà hai người thành một.

“Bây giờ nhìn lại đúng là giống Vạn Tố Y rồi.” Cuối cùng thì Mạnh Kỳ Nhu cũn tin Vạn Tố Y và Dương Chi Thuỷ là một.

Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y, để cô ngồi xuống trước.