Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 45: Kế hoạch kết hôn (12)




Trịnh Quốc Lương bị Chử Tiểu Du dọa đến nhiệt tình, vốn hắn chỉ muốn nói cho có chút nghiêm túc mà thôi: “Cậu làm gì? Chuyện này chỉ cần xét duyệt tư cách là được, không cần phải đến tận nơi.”

Chử Tiểu Du “A” một tiếng, nghĩ thầm thế cũng đúng, cậu mới đi làm ngày đầu tiên, không có khả năng tự mình xử lý công việc: “Xét duyệt có thể cho tôi xem không?”

Trịnh Quốc Lương suy nghĩ, như thế thì phải tự chính hắn quan sát, cho nên cũng không có vấn đề: “Đi, chúng ta đi uống cà phê đi.”

Chử Tiểu Du gật đầu: “Đứa bé kia rốt cuộc là thế nào vậy?”

Trịnh Quốc Lương đưa văn kiện cho cậu: “Cậu tự xem đi, tên là Ngô Tấn Đồng, mới ba tháng tuổi, làm xét nghiệm có dương tính với thành phần methamphetamine.”

Chử Tiểu Du không hiểu: “Cái gì dương tính cơ?”

“Chính là ma túy đá.” Trịnh Quốc Lương ít khi mới nhíu mày, nói: “Cảnh sát phát hiện ra đứa bé này hai ngày trước, lúc đó mẹ nó đang hút thuốc phiện, vừa hút vừa cho con bú. Phóng túng đến mực độ này, chậc chậc, lúc đấy đứa bé được lập tức đưa vào bệnh viện cấp cứu, là ngộ độc cấp tính, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Chử Tiểu Du vẫn chưa hiểu: “Là sao?”

“Thì chính là hiện giờ sữa mẹ đối với đứa bé này… cũng là hiện tượng gây nghiện ma túy, nhưng cơ thể nó sẽ không chịu được việc này, sẽ chết bất cứ lúc nào.”

“Đây là người mẹ chó má gì vậy! Giấy khai sinh ở Trung Quốc đều để làm cảnh à?” Chử Tiểu Du hốc mắt đỏ bừng, lại nghĩ đến khi cậu còn bé, mèo con tức giận đến phát run, hận không thể đi cắn chết người đàn bà kia.

Trịnh Quốc Lương bị biểu tình giương cung bạt kiếm của cậu dọa sợ, kinh sợ gật đầu, nói: “Được được được, cha này, cậu mang Đỉnh Đỉnh theo đi.”

Chử Tiểu Du hít sâu một hơi, lại cảm thấy có phải cậu vừa có phản ứng quá khích không phù hợp với công việc không, nhưng vụ việc này cho thấy người mẹ kia thật vô nhân tính.

Trịnh Quốc Lương lái xe, hai người rất nhanh liền đến bệnh viện nhà nước. Trịnh Quốc Lương nói bạn hắn đã chờ bọn họ ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy Trịnh Quốc Lương, rất khách khí gọi một tiếng “Quốc Lương.”

Chử Tiểu Du chưa từng gặp qua người bạn nào đứng đắn của Trịnh Quốc Lương như vậy, không khỏi nhìn nhiều hơn một lần.

Người nọ mặc quần áo thường, nhìn Chử Tiểu Du cười nói: “Chào cậu, tôi tên là Lôi Diễm, hình như chưa từng gặp cậu?”

Chử Tiểu Du không mở miệng, Trịnh Quốc Lương lập tức vươn tay khoác vai người nọ, cướp lời: “Đây là người mới tới, chúng ta đi xem đứa bé đi, tình hình như nào rồi?”

“Bây giờ còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chúng tôi không tiết lộ mọi thông tin về đứa bé, cho nên hiện giờ cũng không có truyền thông hay người nhà của bệnh nhân khác trong bệnh viện biết chuyện, nhưng tình hình cấp cứu không quá khả quan.”

Chử Tiểu Du lên tiếng hỏi: “Sao lại không khả quan?”

Lôi Diễm thở dài: “Nhìn xong các cậu sẽ biết.”

Giống như Chử Đỉnh Đỉnh lúc trước, đứa bé này còn phải cách ly, mặc dù ngủ trên giường bệnh viện nhà nước mà vẫn khẩn trương, nhưng đứa bé này một mình chiếm một phòng ICU, Chử Tiểu Du nhìn nó qua tấm kính, lập tức nhíu mày.

Trẻ sơ sinh vừa chào đời đều nhỏ gầy, so với Chử Trịnh cơ thể không tốt còn nhỏ hơn, cả người đầy nếp nhăn, hơn nữa, cả người đứa bé này màu da tím tái, nhìn qua trông rất đáng sợ.

Chử Tiểu Du nhìn thoáng qua, không đành lòng dời mắt đi, bức bối trong lòng.

Nếu như trước kia, Chử Tiểu Du có thể sẽ không để ý đến những đứa bé khác, nhưng từ khi có Chử Đỉnh Đỉnh, Chử Tiểu Du nhìn thấy những đứa bé khác sẽ nghĩ tới Đỉnh Đỉnh, một đứa bé nhỏ nhoi đến như vậy, sao có thể chịu nhiều đau khổ được chứ?

Rất đáng thương.

Lôi Diễm lên tiếng: “Lúc mới tới, bác sĩ ngay lập tức làm trị liệu, mẹ nó rất không đáng tin. Chúng tôi đã kiểm tra xem có AIDS, may mắn…” Anh ta dừng lại một chút: “Hôm qua trong phòng chúng tôi đã góp một khoản tiền, mẹ nó cũng chưa mua bảo hiểm y tế 150 đồng, tiền nằm viện đắt đỏ, các khoản trị liệu tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào cậu.”

Trịnh Quốc Lương gật đầu: “Tiền không là vấn đề, nhưng hiện giờ tình hình của nó đưa đi cô nhi viện cũng không được, trại cai nghiện lại càng không được, cậu có cách nào khác không?”

Trịnh Quốc Lương đang nói, qua tấm kính thủy tinh đứa bé đột nhiên tỉnh, trẻ sơ sinh tỉnh giấc đều sẽ khóc lớn, đứa bé này lại càng khóc dữ hơn. Chử Tiểu Du mới làm cha 3 tháng, cũng chưa thấy Chử Đỉnh Đỉnh khó chịu mà khóc dữ đến như vậy.

Đứa bé quá nhỏ, cánh tay và bắp chân cũng không có sức để giãy, nhưng phản ứng lại mãnh liệt, cơ thể bé nhỏ không phừng run rẩy, khóc lóc, mặt càng nghẹn càng tím, giống như bất cứ lúc nào đều có thể chết.

Lôi Diễm nhíu mày: “Tôi đi gọi bác sĩ.”

Chử Tiểu Du vội vàng chạy cùng hắn.

Cấp cứu yêu cầu phải ký tên, nhưng đứa nhỏ này không biết cha là ai, mẹ còn đang bị tạm giam. Lỗi Diễm không nói hai lời đã ký tên, sau đó lấy ví ra đếm tiền, kết quả không đủ năm trăm đồng.

Chử Tiểu Du vội vàng nói: “Tôi tôi tôi, cũng có tiền.”

Lôi Diễm gãi đầu: “Ừ, Trịnh Quốc Lương có thể chi trả, cảm ơn cậu.”

Chử Tiểu Du cũng chưa nói rằng có thể trả chút tiền này cho đứa bé kia, mèo con lấy ví ra, Trịnh Quốc Lương ở phía sau co rút khóe miệng, rút thẻ ra nói: “Các cậu quên đi, quẹt thẻ.”

Chờ bác sĩ đến nơi, Chử Tiểu Du mới yên tâm một chút, nghi ngờ hỏi Trịnh Quốc Lương: “Không phải thẻ của chú bị đóng băng rồi sao?”

Trịnh Quốc Lương cười haha: “Thỏ khôn có hang trú, địa chủ thì thừa thóc, tôi làm sao lại không có một chút chuẩn bị nào? Hơn nữa mấy năm qua tôi chính là đại gia.”

Chử Tiểu Du thầm nghĩ đại gia này chắc đang nằm mơ giữa ban ngày.

Ba người ngồi chờ ở trên ghế dài, Chử Tiểu Du và Lôi Diễm đều là người ít nói, chỉ có Trịnh Quốc Lương không ngừng nói, hắn thật sự là không tim không phổi, không quan tâm gặp phải chuyện gì là một đức tính tốt, dường như không một chút nào lo lắng.

Nửa giờ sau, Chử Tiểu Du có chút ngồi không yên: “Không có chuyện gì đi? Tại sao lại lâu như thế?”

Lôi Diễm cũng không biết, lắc đầu.

Trịnh Quốc Lương trời sinh sống vô tư, gào gào thét thét nói: “Làm sao có thể có gì? Tôi đây là cứu tinh, tôi ở đây thì sẽ không có xui xẻo.”

Chử Tiểu Du liếc hắn một cái, hy vọng như thế.

Nhưng bác sĩ đi ra, trong mắt đều là ủ rũ.

Tấn Đồng chết, sau 2 ngày đấu tranh với sự sống, cơ thể bé nhỏ không chống đỡ được hắc ám và ốm đau. Thời điểm sắp rời khỏi thế gian, hai con mắt đều trợn trừng, lần đầu tiên Chử Tiểu Du nhìn thấy một đứa bé chết cả người cứng ngắc, cậu không nhịn được mà cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Cậu không dám nhìn lần thứ hai, nhưng bộ dạng “ác quỷ” kia khiến Chử Tiểu Du không nhấc chân được, trong đầu đều là hình ảnh đứa bé đã chết kia.

Dựa theo trình tự, bọn họ phải đi thông báo cho gia đình đứa bé kia, để người mẹ nghiện ngập kia đến đón đứa bé về nhà, tiễn đứa bé từ biệt cõi đời này. Chử Tiểu Du nghẹn ngào, dùng sức để không khóc, Trịnh Quốc Lương cũng hơi khó xử, băn khoăn đưa cậu về nhà.

Trên đường đi, cả hai người đều không nói chuyện.

Trịnh Quốc Lương luôn dẻo miệng, hắn cảm thấy nên an ủi Chử Tiểu Du một chút, nhưng nhìn thấy Chử Tiểu Du lại không biết nên nói như nào.

Nói thật, bên cạnh hắn có vô số loại người, giới giải trí, phú nhị đại(*), lưu manh côn đồ, hút thuốc nghiện ngập hắn cũng gặp rồi, nhưng thật sự không biết một sinh mệnh nhỏ nhoi lại dễ dàng bị cướp đi đến như vậy.

[(*)Phú nhị đại: Hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.]

Đưa đến cửa nhà, Trịnh Quốc Lương mới nản lòng cúi đầu nói: “Cháu dâu, cậu không nên nghĩ nhiều. Việc này không thể trách chúng ta được, đứa bé kia sinh ra đã bất hạnh, không ai có khả năng tự chọn cha mẹ cho mình, hy vọng kiếp sau đứa bé đó sẽ sống tốt hơn.”

Chử Tiểu Du “Ừ” một tiếng: “Cám ơn.”

Đi làm mới hết hơn ba tiếng, đến bây giờ cũng chỉ mới 11 giờ sáng, trong phòng Chử Đỉnh Đỉnh có bảo mẫu và cô giúp việc đang nấu cơm nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng Chử Tiểu Du không quan tâm đến họ, cậu nhìn Chử Đỉnh Đỉnh, ngay lập tức dời ánh mắt, bước nhanh vào phòng.

Chử Tiểu Du đi tắm rửa, cậu chọn tắm bằng vòi sen, vốn muốn ở trong nước vừa tắm vừa khóc, nhưng cậu không khóc được.

Rất khổ sở.

Cổ họng cậu vừa nghẹn vừa khó chịu.

Chử Tiểu Du không biết nên làm thế nào mới tốt, trong lòng bức bối, khó chịu tột cùng. Bất cứ chuyện gì trải qua lần đầu đều phải thống khổ, cậu hơi phân tâm, trong đầu đều là dáng vẻ đứa bé lúc chết, khiến cậu gần như không hô hấp được.

Chử Tiểu Du đột nhiên ngồi xổm xuống, gắt gao ôm người cuộn mình như ốc sên, nước vẫn rơi xả xuống lưng cậu, một chút cũng không để ý.

“Trịnh tiên sinh…” Chử Tiểu Du bật khóc, cậu rất nhớ Trịnh Tranh.

Có lẽ Trịnh tiên sinh nói đúng, căn bản cậu không nên đối mặt với thế giới này. Cái gì mà bạn học đối đãi tốt với cậu, cái gì mà đối mặt với người đời. Tất cả đều cút đi, cậu đau quá, cậu cần phải trốn ở trong ngực Trịnh tiên sinh, bị hắn yêu đến khi thành một con búp bê vải bị rách.

Chử Tiểu Du nhịn không được, không đóng vòi nước, lõa thân chạy vào căn phòng tối đen tìm điện thoại, bấm số Trịnh Tranh, cậu không quan tâm bên kia đang nói cái gì, nói thẳng: “Muốn được yêu yêu, làm em được không? Ông xã, ông xã, muốn bị ông xã làm.”

Bên kia trầm mặc một chút: “Mèo con?”

Chử Tiểu Du lập tức không có tiền đồ, bật khóc, cậu cắn móng tay, trong người như có dã thú chạy như điên loạn, hét lên: “Ông xã, em thật sự muốn anh, một phút cũng không nhịn được, cả người đều run rẩy.”

Trịnh Tranh trầm mặt tắt máy.

Chử Tiểu Du ở trong phòng cũng không chờ quá lâu, dù sao Trịnh Tranh cũng ở gần đây. Chử Tiểu Du đứng dựa lưng lên cửa cắn chặt răng, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ, cảm giác được Trịnh Tranh mở cửa, cậu xoay người nhào tới.

Chử Tiểu Du cũng không biết cậu học ở đâu được cách này, cách duy nhất để giải tỏa đau khổ chính là Trịnh Tranh, chỉ cần có Trịnh Tranh ở đây, cậu có cảm giác như đang hút thuốc phiện, cảm giác lâng lâng.

Cậu liều mạng ôm chặt Trịnh Tranh, muốn đem hắn hấp thụ vào trong cơ thể mình. Nếu cậu là hố đen, cậu nhất định sẽ hút Trịnh Tranh vào.

Trịnh Tranh nhận ra được sự khác thường của cậu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Mèo con làm sao vậy?”

Chử Tiểu Du rơi nước mắt, cả người phát run: “Gặp, gặp người xấu.”

“Còn có người xấu hơn anh hả?” Trịnh Tranh đùa cợt.

Chử Tiểu Du buồn bực, khóc một lúc mới bướng bỉnh nói: “Về sau không cho phép nói anh là người xấu.”

Ánh mắt Trịnh Tranh đầy ôn nhu, hôn cậu.

Chử Tiểu Du phối hợp hừ hừ mấy tiếng.

Cuối cùng, Chử Tiểu Du lên tiếng: “Chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”

Trịnh Tranh bóp mông cậu: “Định làm loạn cái gì.”

Chử Tiểu Du nóng nảy, ánh mắt hiện rõ thành tâm: “Em muốn khác biệt với đám người xấu, ở bên cạnh em đều bị người đời mắng chửi, nhưng em sẽ cho chúng lớn lên trong tình yêu thương.” Ít nhất sẽ không chết vì bị hút thuốc phiện.

Trịnh Tranh cười thầm trong lòng, vừa yêu Chử Tiểu Du bảo bối của hắn, vừa nói: “Ngoan, mèo con muốn sinh nhiều hay ít, nhưng chờ hai năm nữa được không?”

Chử Tiểu Du buồn bực không nói.

Trịnh Tranh ôm cậu đi tắm rửa, chân tay Chử Tiểu Du thon dài trắng nõn ôm chặt người ta không buông, ghé vào bên tai Trịnh Tranh kêu meo meo làm nũng. Tắm xong, Trịnh Tranh giúp cậu mặc quần áo, Chử Tiểu Du nhăn mũi, nhìn Trịnh Tranh như muốn dùng răng mèo cắn hắn.

Hiện giờ lá gan Chử Tiểu Du càng ngày càng lớn, đúng là bản tính mèo hoang, chỉ cần ăn uống no đủ cái gì cũng dám làm, kết quả vẫn giống như mèo, đôi khi giống người nhát gan muốn chết, về mọi thứ đều cực kỳ tò mò, phản công(*) cũng muốn thử.

[(*)Ý là em Chử Tiểu Du muốn nằm trên còn anh Trịnh Tranh thì nằm dưới =)))]

Thần thanh khí sảng(*), cậu đi nhìn Chử Đỉnh Đỉnh, hai mắt đầy kiên định: “Đỉnh Đỉnh, ba quyết định, ba nhất định phải làm tốt công việc này, tuyệt đối không nhận thua.”

[(*)Thần thanh khí sảng: Nghĩa là tinh thần thoải mái dễ chịu.]

Chử Đỉnh Đỉnh nghe không hiểu cậu nói gì, nở một nụ cười, cảm thấy dáng vẻ nó tươi cười đáng yêu có thể đánh đuổi loài người ngu xuẩn _(:3ゝ∠)_

Chử Tiểu Du càng ngày càng bề bộn công việc, dồn tất cả chương trình học trong một năm, còn làm việc ở quỹ, một ngày còn vội vàng hơn Trịnh Tranh.

Trịnh Quốc Lương nhìn thấy sức lực của cậu lại thấy thật đáng sợ, nhị thế tổ vô cùng buồn phiền, tự ngẫm nghĩ bản thân cũng không sánh bằng Chử Tiểu Du?

Vì thế, mỗi ngày hắn đi làm sớm hơn hai mươi phúc, không bao giờ đến muộn.

Chử Tiểu Du lại kiên trì là chính mình, từ sáng tới tối đều kiên trì đọc sách đến mười một giờ mới ngủ, da thịt trắng nõn được tẩm bổ trong lúc mang thai lại biến mất, dáng vẻ mảnh khảnh thon dài, nhất là đôi mắt sáng, mỗi lần Trịnh Tranh nhìn vào đều muốn chinh phục ánh mắt này, làm cậu thất thanh cầu xin tha thứ.

Nhưng Chử Tiểu Du thật sự quá đẹp, cả người toả sáng, càng sáng càng lộ rõ tư vị. Ngay cả Trịnh Tranh cũng không nỡ xuống tay, mỗi sáng giúp cậu xuống giường đều rất cẩn thận, lông mi Chử Tiểu Du run rẩy, khiến lòng hắn như trùng xuống.

Rất nhanh, Chử Tiểu Du và Trịnh Tranh đã kết hôn hơn một năm.