Tái Sinh Chi Từ

Chương 28




Lý đại ca vô cùng hiếu khách, vào cửa liền đem ba người kéo lên bàn ăn cơm tối. Từ Cửu Chiếu ngược lại đã quen loại mô thức này, chỉ có Tương Hãn là không được tự nhiên thôi.

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn hắn, người sống trong thành phố không có thói quen tới lui giao thiệp như thế này sao? Vì vậy, Từ Cửu Chiếu ở trên bàn cơm dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, đem sự tình hỏi rõ.

Lý đại ca tên là Lý Hải, đi làm ăn xa kiếm được một khoản tiền, định đem nhà cũ đập ra xây lại thành một căn nhà có hai tầng hiện đại. Trong thôn có nơi chuyên môn nhận thầu xây nhà, vì thế hắn mời họ đến nhận luôn cả việc phá và xây dựng nhà. Kết quả là lúc đào móng, lại đào ra một cái rương lớn.

Cái rương quả thực không nhỏ, mấy người thợ thấy vậy liền đem đồ vật giao lại cho Lý Hải, Lý Hải làm người rất cẩn thận, mặc cho mọi người ồn ào cũng không có mở rương ngay tại chỗ, ngược lại nhanh chóng kéo rương vào trong nhà ở hiện tại.

Đội xây nhà cảm khái, người này là tới số phát tài rồi.

Tương Hãn lúc này nói rằng: “Cũng do đúng dịp nghe được tin tức này, chúng tôi mới chạy tới nhìn thử.”

Ăn uống no đủ, Lý Hải lau miệng, gật đầu nói: “Được rồi, dù sao cũng phải bán những thứ trong rương mà.”

Nam nhân dẫn họ đến đã sớm rời đi, vợ Lý Hải đi dọn dẹp bàn ăn, còn đứa con của hắn chạy đi làm bài tập, chỉ có một mình Lý Hải dẫn hai người đi nhìn đồ vật.

Cái rương được đặt ở trong phòng ngủ của Lý Hải, mở đèn trong phòng lên, trong một môi trường sáng trưng, cái rương gỗ mang theo mùi đất dễ làm người khác chú ý.

Tương Hãn cẩn thận khom lưng, ngón tay quét qua cái rương: “Cái rương này làm bằng gỗ cây long não, chất lượng rất tốt.”

Lý Hải nở nụ cười trên môi. Cái rương này dùng gỗ long não chế tác ra, có thể tưởng tượng vật bên trong cũng không kém a.

Tương Hãn mở cái rương ra, bên trong được phủ vải lụa, Lý Hải cùng nhau động thủ, đem vải lụa chậm rãi lấy ra. Trong rương đều là những đồ vật lớn, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng lại làm cho người chú ý.

Trong rương có một pho tượng tê giác bằng đồng, một lư đốt trầm hình sư tử bốn chân, một bức tranh bằng sứ có khung làm bằng gỗ đàn hương, một món trang sức Phúc-Thọ làm bằng ngọc.

Bốn món đều đặt ở bên trên, phía dưới còn có một cái cái rương nhỏ.

Chỉ riêng bốn món này đã là rất tinh xảo rồi, cái nào cũng có giá trị cả, Lý Hải vui mừng đến si ngốc. Hắn chưa từng nghĩ đến trong nhà mình lại cất giấu một khối tài sản lớn như vậy.

Tương Hãn vẻ mặt nghiêm túc mang theo cái bao tay tinh tế quan sát và kiểm tra, Từ Cửu Chiếu tò mò ngồi xổm ở một bên cầm kính lúp của Tương Hãn mà đùa nghịch.

Lý Hải nhìn hai người này, ý niệm trong đầu xoay chuyển vòng vo, sau đó cười nói: “Phía dưới còn có một cái rương khác, cùng nhau mở ra nhìn thử đi.”

Tương Hãn nhẹ nhàng để món trang sức bằng ngọc xuống, nói rằng: “Không cần vội, thứ tốt luôn luôn phải từ từ thưởng thức.”

Lý Hải tựa như không nghe thấy, đem rương mở ra.

Sau khi miếng lụa màu vàng kim được lấy ra, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Thấy vật trong rương, hai người đồng thời thất kinh.

Tương Hãn là vì sự xuất hiện của vật này, mà Từ Cửu Chiếu lại ngạc nhiên vì sao món đồ này lại xuất hiện ở đây!

Vật này không xa lạ gì, đó chính là một trong những món đồ sứ do Từ Cửu Chiếu tự tay nung tạo lưu lại kiếp trước nhưng tìm không thấy, đó là một bình sứ màu thiên thanh mô phỏng Sài diêu.

“Tại sao nó lại ở chỗ này?” Từ Cửu Chiếu nhịn không được thất thanh nói.

Tương Hãn nhất thời hoảng thần, cũng không nghe được trong giọng nói của Từ Cửu Chiếu có chỗ không đúng.

Hắn chỉ là lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, tại sao ở chỗ này lại xuất hiện một món Phong Khí chứ, không thể tin được.”

Vật này có đặc điểm của đồ sứ Sài diêu rất rõ ràng, khiến cho người ta thoáng cái liền liên tưởng đến diêu chỉ mới được phát hiện gần đây.

Tương Hãn không hề nghĩ ngợi, cũng biết đây là đồ sứ Phong Diêu rồi.

Lý Hải không hiểu nhìn bộ dáng khiếp sợ của hai người, luôn miệng truy vấn: “Làm sao vậy? Vật này có cái gì không đúng sao?”

Lúc này vợ Lý Hải đã thu dọn sạch sẽ chén đũa rồi đi qua bên đây, trên gương mặt tròn của cô ta nặn ra một nụ cười: “Đều là mới vừa đào lên, chúng tôi trước đó cũng chưa từng nhìn qua đâu.” Sau đó cô ta lại kéo kéo Lý Hải, Lý Hải âm thầm lắc đầu.

Tương Hãn thở ra một hơi dài nói rằng: “Điều này rất kỳ lạ.”

Lý Hải trừng mắt nhìn, rất dứt khoát nói rằng: “Những vật khác thì thế nào? Không có vấn đề gì chứ?”

Tương Hãn dừng một chút, quay đầu nhìn cặp vợ chồng trung niên này: “Không có vấn đề gì, mấy món này đều là đồ cổ, phẩm cấp rất tốt, bảo quản cũng rất tốt.”

Lý Hải thở phào, mang theo nhàn nhạt sốt ruột nói rằng: “Vậy cậu muốn mua không?”

Tuy rằng trong lòng Tương Hãn thấy kỳ quái vì sao hắn ta lại gấp gáp như vậy, nhưng vẫn vui vẻ nói rằng: “Những thứ này đều rất tốt, tôi muốn mua hết.”

Hắn lần lượt chỉ vào từng món nói rằng: “Anh ra giá đi.”

Lông mày Lý Hải cau lại, nói rằng: “Tôi cũng không hiểu biết nhiều về mấy chuyện này…. ” Theo lý mà nói, quả thực là do người bán đến định giá, nhưng Lý Hải bọn họ là nông dân, đối với giá đồ cổ trên thị trường không hề rõ ràng, so với Lôi lão trước đó còn không dám ra giá.

Tương Hãn bỏ một tay vào túi, nói rằng: “Như vầy đi, để tôi giới thiệu đơn giản về mấy vật này, anh nghĩ giá bao nhiêu là hợp lí thì cứ nói ra.”

Hắn xoay người chỉ vào bốn món nói rằng: “Tượng tê giác này là vật trang trí cuối nhà Minh, lư hương trầm hình sư tử là vật của triều Thanh, hai cái này đều là vật thuộc về cuối nhà Thanh.”

Lý Hải do dự một hồi, mãi không ra được giá, nhưng vợ hắn lại cắn răng nói rằng: “Tổng cộng 40 vạn!”

Nói xong câu đó, vợ chồng hai người đều lo lắng đề phòng nhìn Tương Hãn.

Lông mày Tương Hãn rất rõ ràng cau lại một chút, sau đó hắn nói rằng: “Cao quá. Tê giác và lư hương trầm tổng cộng chỉ có 25 vạn, hai vật kia cũng không có giá cao đến như vậy.”

Vợ Lý Hải mím môi nói rằng: “Như vậy hai vật kia cậu định giá bao nhiêu?”

Tương Hãn nhìn bức tranh sứ và trang sức bằng ngọc nói rằng: “Một món khoảng 8, 9 vạn.”

Ánh mắt Lý Hải nhìn lướt qua cái rương nói rằng: “Cái rương này cũng không ít tiền phải không? Còn có cái bình này nữa, tuy rằng cậu nói kì lạ, thế nhưng nó cũng ở chung với mấy vật kia, chắc cũng là đồ cổ a, cậu cứ mua hết đi, tiết kiệm việc tìm thêm một nhà như chúng tôi nữa.”

Lần này ngay cả Từ Cửu Chiếu cũng thấy bọn họ kỳ quái, cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào bán đồ lại gấp gáp như vậy.

Tương Hãn tự nhiên là có thể sẽ kỳ kèo thêm chút nữa, thế nhưng đối phương dáng vẻ nóng nảy không rõ khiến cho hắn cũng bất an, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Vậy được rồi, tôi mua toàn bộ với giá 40 vạn.”

Thương nghị xong giá cả, Tương Hãn hỏi số tài khoản của Lý Hải, chỉ chốc lát sau liền có tiếng chuông tin nhắn, nhắc nhở đối phương tiền đã được chuyển vào trong thẻ.

Lý Hải tựa như thở phào nhẹ nhõm, một bộ dạng an tâm khi tiền đã rơi vào túi. Trời cũng đã rất tối, Lý Hải tự nhiên là mời bọn họ ở lại. Cái rương bị dời đến trong phòng của Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn, giao cho họ tự mình trông giữ.

Đúng vậy, tạm thời ở lại một đêm, nên hai bạn trẻ của chúng ta tự nhiên là phải ngủ ở cùng một phòng và….cùng trên một cái giường.

Vợ Lý Hải đi ra ngoài lấy hai cái chăn có mùi mốc nhàn nhạt đưa cho họ, trong phòng của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu có thiết bị sưởi ấm nên mặc dù trời có lạnh cũng rất là ấm áp, ngủ cũng không khó khăn.

Vợ Lý Hải xin lỗi nói rằng: “Cũng không biết tối hôm nay sẽ có khách, chăn cũng chưa được phơi nắng.”

Từ Cửu Chiếu rất khách khí nói: “Không sao, là chúng tôi làm phiền gia đình mà.”

Vợ Lý Hải chà xát tay nói rằng: “Buổi tối đi vệ sinh có thể đi bên ngoài, cũng có thể dùng bô. Đèn pin ở bên cạnh, giấy vệ sinh cũng để ở chỗ này cho hai người.”

Sau khi sắp xếp xong thì đã là 12 giờ rồi, sau khi vợ Lý Hải đi ra, rốt cục hai người bọn họ cũng có thể nằm vào trên giường.

Tương Hãn nhéo nhéo cái chăn, ghét bỏ vén lên một góc, Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn hắn nói rằng: “Anh tốt nhất vẫn là đắp lên đi, bây giờ buổi tối còn có chút lạnh đó.”

Mùi mốc gì gì đó, đối với Từ Cửu Chiếu đã từng bị giam trong trấn phủ ty mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

“Đúng rồi, anh gọi điện thoại nói cho gia gia anh biết chưa?” Từ Cửu Chiếu hỏi.

“Đã nói rồi. Thuận tiện đem chuyện phát hiện Phong Khí nói cho gia gia luôn, ông rất là cao hứng, nếu không phải đã quá muộn, không chừng là muốn tự mình sang đây tận mắt nhìn mới yên tâm đó chứ.” Tương Hãn đem cánh tay gối sau đầu, quay đầu nhìn mặt của Từ Cửu Chiếu.

Phát hiện khoảng cách của hai người hơi gần, Từ Cửu Chiếu không dấu vết xê dịch về phía sau một chút.

“Cũng báo tin cho thầy của tôi rồi chứ?”

“Ừ, họ nói chúng ta cứ an an ổn ổn chậm rãi trở về, không nên gấp gáp.” Tương Hãn nở nụ cười, Trâu lão còn cố ý đặc biệt căn dặn hắn không chỉ đem đồ vật an toàn trở về, mà còn phải chăm sóc tốt đồ đệ của ông nữa chứ.

Hắn phát hiện Từ Cửu Chiếu đúng là trời sinh có vận may rất vượng, nếu không thì sao chỉ cùng hắn đi ra ngoài một lần, lại có thu hoạch lớn như vậy chứ.

Thứ khác đều là thứ yếu, quan trọng nhất chính là bình sứ Phong Diêu kia, có thể cường điệu nói rằng đến tận bây giờ trên thế giới chỉ có duy nhất bình sứ này là hoàn chỉnh nhất.

“Tôi thấy rất kỳ quái, bình sứ đó sao lại xuất hiện ở nơi đây chứ?” Từ Cửu Chiếu trăm mối khộng thể giải được.

“Tôi cũng không biết, chuyện này trở về rồi nghiên cứu tiếp, mà thái độ hai vợ chồng Lý Hải có điểm kỳ lạ, buổi tối lúc ngủ phải để ý một chút.” Tương Hãn nói. Nguồn :

Từ Cửu Chiếu nâng đầu lên nhìn hắn: “Có cần thay phiên nhau canh gác không?”

Tương Hãn phì cười: “Không cần đâu.” Hắn đưa tay sờ sờ mái tóc hơi dài của Từ Cửu Chiếu: “Cậu cứ ngủ đi, thân thể còn đang trong giai đoạn phát triển a.”

Từ Cửu Chiếu không được tự nhiên tránh tay hắn, cậu đã quên bén chuyện nguyên thân còn chưa trưởng thành.

Qua ngày hôm sau, Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu bị một trận gà bay chó sủa làm tỉnh giấc, mà hai người rốt cuộc cũng biết vì sao vợ chồng Lý Hải lại đem đồ vật bán đi gấp như vậy.

Nghe tin đào được cổ vật dưới nền nhà, tất cả người con của nhà họ Lý đã ra ở riêng đều chạy trở về, tạo thành một cuộc chiến tranh giành tài sản.