Tái Sinh Chi Từ

Chương 3




Từ Cửu Chiếu đành phải một mình đi vào khu văn phòng phẩm.

May là bảng chữ mẫu được đặt ở vị trí rất dễ thấy, Từ Cửu Chiếu cầm lấy lật từng trang xem. Thỉnh thoảng lông mày lại nhíu một cái, hiển nhiên là đối với bản chữ mẫu này không hài lòng.

Xem qua một vòng, mới miễn cưỡng lấy một quyển xem như là được nhất, đồng thời dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng mua thêm một cây bút máy hiệu Bucks (một nhãn hiệu bút của TQ) và một lọ mực màu xanh.

“Cho hỏi bảng chữ mẫu còn có loại khác không?” Từ Cửu Chiếu cuối cùng nhịn không được hỏi nhân viên cửa hàng. Nhân viên cửa hàng căn bản không hiểu, Từ Cửu Chiếu chỉ đành phải nói: “Là loại bảng chữ mẫu dùng bút lông viết.”

Nhân viên cửa hàng lúc này mới hiểu, liền chỉ chỗ cho cậu.

Từ Cửu Chiếu đi tìm Ngô Cửu Lợi, Ngô Cửu Lợi hiển nhiên không muốn cùng cậu đi vào núi sách đó, lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy anh ở đây chờ tôi một chút.” Từ Cửu Chiếu nói.

Ngô Cửu Lợi lại nghĩ cậu giống như đứa trẻ sợ bị người lớn bỏ rơi, hắc hắc cười một tiếng: “Yên tâm, anh sẽ không bỏ cậu lại đâu, anh sẽ ngồi ở đây chờ.” Sau đó hắn bổ sung thêm một câu: “Cậu nhanh lên một chút a!”

Nếu có thời gian và tiền bạc, Từ Cửu Chiếu thực sự rất nguyện ý ở chỗ này nguyên ngày, sau đó mua toàn bộ sách mà mình nhìn trúng.

Chỉ tiếc cậu bây giờ không chỉ không một xu dính túi, mà còn mang nợ. Cho dù Ngô Cửu Lợi trước khi tới đây đã nói với cậu thích cái gì thì cứ lấy, hắn sẽ mua. Nhưng Từ Cửu Chiếu cũng sẽ không thức thời mà tùy tiện được.

So sánh với triều đại cậu từng sống kia, nơi này bản in lại nhiều và đầy đủ, khiến Từ Cửu Chiếu vô cùng muốn gom một phần. Lưu luyến đem bản in bỏ xuống, Từ Cửu Chiếu vứa giương mắt đã nhìn thấy thứ cậu cần.

Đối diện là một dãy sách tham khảo lớn, ánh mắt Từ Cửu Chiếu phi thường tốt, thoáng cái đã nhìn thấy ở giữa giá sách để cuốn《 Tám Loại Kiểu Chữ Thông Dụng Nhất 》.

Khi Từ Cửu Chiếu cùng bác sĩ làm huấn luyện hồi phục, cậu đã từng thử yêu cầu dạy viết chữ phồn thể, nhưng bác sĩ khuyên cậu nên học chữ giản thể là được, chữ phồn thể thời này hầu như không còn sử dụng.

Hai loại thể chữ giản phồn này cậu đều muốn học. Mặc dù bác sĩ dạy cậu những thứ cần thiết, thế nhưng lại coi cậu như trẻ nhỏ, mỗi ngày chỉ dạy một chữ mới, lâu dần không đáp ứng đựơc điều Từ Cửu Chiếu cần.

Từ Cửu Chiếu đem quyển《Tám Loại Kiểu Chữ Thông Dụng Nhất》lấy xuống mở ra. Bên trong mỗi một loại kiểu chữ đều có lời miêu tả, bao gồm Đại Triện, Tiểu Triện, Khải, Tống thể, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Giản thể tự.

Đây chính là thứ Từ Cửu Chiếu hiện tại cần dùng.

Ôm quyển sách này còn có một bản chữ gốc cộng thêm bút máy, lọ mực, Từ Cửu Chiếu liền đi tính tiền. Ngô Cửu Lợi nhìn không được, lấy thêm cho cậu mấy quyển vở.

“Ngay cả vở cũng không mua? Vậy cậu định luyện chữ ở đâu?” Ngô Cửu Lợi quở trách: “Trước đây cũng không có thấy cậu quên trước quên sau thế này.”

Từ Cửu Chiếu ngậm miệng không nói lời nào, cậu đương nhiên sẽ không nói mình không cần giấy luyện chữ. Cậu biết tiết kiệm không phải lúc nào cũng nhận được khen ngợi từ người khác, chằng hạn như lúc này vậy, Ngô Cửu Lợi cho rằng cậu coi thường hắn, ngay cả một quyển vở cũng mua không nổi.

Từ Cửu Chiếu sẽ không vì chút chuyện nhỏ này cùng đối phương tranh chấp, im lặng lắng nghe cầm đồ đạc tính tiền rồi rời đi.

Kể từ khi biết lưng mang nợ nần, Từ Cửu Chiếu ngay cả bệnh viện cũng không dám ở, nên cậu cực lực yêu cầu xuất viện sớm.

Ngô Cửu Lợi bất đắc dĩ vò đầu: “Thật không biết cậu kiên trì như vậy làm gì? Cũng không tốn thêm bao nhiêu tiền a.”

Giải thích không được, Từ Cửu Chiếu dứt khoát không nói, Ngô Cửu Lợi cũng sẽ không truy đến cùng. Rất dễ dàng bỏ qua cái đề tài này, Từ Cửu Chiếu trên đầu quấn băng gạc đi theo phía sau Ngô Cửu Lợi quay trở về nơi ở của thân thể này.

Từ Cửu Chiếu vẫn cho là nơi ở của cậu không xa bệnh viện, lại không nghĩ đi theo Ngô Cửu Lợi lên xuống hai lần xe, ngồi thật lâu thật lâu đến khi ly khai thành thị phồn hoa tới một nơi hoang vắng.

Nếu như không phải biết Ngô Cửu Lợi sẽ không hại cậu, Từ Cửu Chiếu còn nghĩ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm.

Xuống xe, Từ Cửu Chiếu nhìn chằm chằm bảng tên viện mồ côi ở cổng một chút rồi quay đầu nghi hoặc nhìn Ngô Cửu Lợi.

Ngô Cửu Lợi giơ tay khoát vai cậu nói rằng: “Biết cậu muốn rời đi nơi này sống tự lập. Sang năm cậu thành niên, có muốn quay về cũng không được đâu.”

Tuy rằng không hiểu vì sao thành niên lại khộng thể trở về, nhưng Từ Cửu Chiếu không có hỏi, chỉ là âm thầm nhớ ở trong lòng. Nơi này cũng chỉ là chỗ ở tạm thời, đợi sang năm, cậu nhất định phải tìm được chỗ ở mới.

“Cửu Lợi đã trở về rồi à.” Một thanh âm khàn khàn khô khốc vang lên.

Ngô Cửu Lợi thả tay xuống, quay đầu hướng về phía người đó rất cung kính hô: “Ngô viện trưởng.”

Người được gọi là “Ngô viện trưởng” là một bà cụ tóc hoa râm, vóc người nhỏ nhắn, đứng trước thân hình cao lớn, hung hãn của Ngô Cửu Lợi càng tăng thêm sự nhỏ yếu. Thế nhưng vị lão thái thái này lại không sợ vóc dáng cao to của đối phương chút nào, trái lại cười híp mắt nhìn hắn.

Chú ý tới Từ Cửu Chiếu ở một bên, lão thái thái mắt sáng rực một chút: “Cửu Chiếu cũng trở về sao? Thế nào lại xuất viện sớm như vậy, không phải nói còn phải nằm 1 tuần nữa à?”

Từ Cửu Chiếu học theo cách gọi của Ngô Cửu Lợi, hô một tiếng: “Ngô viện trưởng.”

“Ai ~ để cho ta xem một chút, thương thế còn chưa lành, sao lại xuất viện?” Ngô viện trưởng đi tới ngửa đầu nhìn Từ Cửu Chiếu.

Bị ánh mắt quan tâm của bà nhìn có chút chống đỡ không nổi, Từ Cửu Chiếu không được tự nhiên chuyển chuyển con mắt: “Nằm viện tốn tiền lắm ạ.”

Ngô viện trưởng dừng một chút, sau đó nói: “Trở về thì tốt rồi, trong bệnh viện đồ ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, để cho Lý sư phó hầm chút canh bồi bổ cho em.”

Ngô Cửu Lợi đáp một tiếng, từ trong túi móc ra một xấp tiền màu đỏ, nhét vào trong tay Ngô viện trưởng: “Trong viện hiện tại cũng khó khăn, không thể để mọi người xuất tiền được, Ngô viện trưởng, người cầm đi.”

Ngô viện trưởng cũng không từ chối, nói rằng: “Em cũng không dễ dàng gì, cũng nên vì mình tính toán nhiều một chút.”

Ngô Cửu Lợi gật đầu thật mạnh: “Em biết,em biết.” Hắn lại đổi đề tài: “Tên nhóc này vẫn còn bị thương, bây giờ nói chuyện cũng không thuận tiện, người xem em ấy cần một gian phòng riêng có phải hay không?”

Viện trưởng gật đầu: “Phải, phải, kí túc xá nhân viên bên kia còn có một phòng trống. Trước hết để cho Cửu Chiếu vào ở đi.”

Ngô Cửu Lợi vui mừng lộ rõ trên mặt, nhếch miệng cười cười: “Tốt quá.”

Từ Cửu Chiếu cũng tiến lên nói: “Cảm ơn người, Ngô viện trưởng.”

Ngô viện trưởng giật mình nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên vui vẻ: “Ai, khẩu âm nói chuyện cũng thay đổi rồi. Cảm giác cứ là lạ.”

Từ Cửu Chiếu căng thẳng trong lòng, Ngô Cửu Lợi cười to nói: “Theo bác sĩ học đấy ạ, hiện tại nói tiếng phổ thông còn tốt hơn so với người khác.”

Hai người cười rộ lên, Từ Cửu Chiếu cũng nở nụ cười.

Ngô viện trưởng cười xong nói rằng: “Cửu Lợi, em đi giúp Cửu Chiếu thu thập một chút đồ đạc, tranh thủ mang những thứ ở kí túc xá trong trường học mang tới phòng mới đi.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Dạ!”

Đi đến gian phòng hồi trước, Từ Cửu Chiếu âm thầm cảm thấy may mắn Ngô Cửu Lợi nghĩ chu đáo, xin cho mình hẳn luôn một gian phòng.

Từ Cửu Chiếu xuất thân là con nhà thợ thủ công, từ nhỏ thông minh hiếu học, vào cung làm thợ chế tác gốm rất sớm. Một đường từ học trò tới ngự diêu sư, về sau vào nhà giam của trấn phủ ty, cho tới bây giờ cũng không có ở một gian phòng nhỏ hẹp như vậy.

Căn phòng rộng khoảng 20m2 có đặt 4 cái giường, trong phòng còn bày bàn, tủ và các loại đồ vật khác. Bên trong gian phòng tuy rằng ấm áp, thế nhưng lại có chút mùi cổ quái, điều này làm cho kẻ ưa sạch sẽ như Từ Cửu Chiếu lông mày cũng phải hung hăng nhảy dựng.

“Đừng ngẩn ra nữa, tranh thủ lúc này không ai, nhanh đem đồ đạc thu thập xong đi. Đỡ phải có nhiều người lại luống cuống tay chân, lại bị hỏi lung tung này kia.” Ngô Cửu Lợi quay về phía Từ Cửu Chiếu nói.

Từ Cửu Chiếu cũng muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhưng cậu căn bản không biết chỗ của mình ở đâu!

May là Ngô Cửu Lợi trực tiếp giúp cậu xác nhận, khom lưng bắt đầu thu thập đống lộn xộn trên giường.

Từ Cửu Chiếu nhìn đống tạp vật bày đầy bên trên giường, không dám tin tưởng: “Mấy thứ này đều là của tôi sao?”

Ngô Cửu Lợi bật cười một tiếng: “Làm sao có thể! Tại cậu không ở đây, nên họ coi giường của cậu trở thành nơi để đồ. Trông cậy vào đám tiểu tử kia giúp cậu giữ ngăn nắp? Đừng có nằm mơ.”

Thì ra Từ Cửu Chiếu trước đây cũng là người thích sạch sẽ; bỏ xuống những thứ không thuộc về cậu, bên dưới lộ ra mặt giường coi như là sạch sẽ.

Ngô Cửu Lợi cũng thầm nói : “Trong phòng này cũng chỉ một mình cậu chịu khó đổi khăn trải giường.”

Ngô Cửu Lợi động tác lưu loát đóng gói mọi thứ thật tốt xong, cũng không để Từ Cửu Chiếu động thủ, tự mình khuân đồ, đem đồ đạc của cậu đều dời đến phòng mới.

Phòng mới này bị bỏ cũng không lâu, trên mặt giường đầy bụi bặm, Từ Cửu Chiếu thừa dịp Ngô Cửu Lợi quay về chuyển đồ, cầm chậu rửa mặt đi múc nước, tìm một miếng khăn lau sạch tất cả mọi thứ.

“Không phải là không cho cậu động sao?” Ngô Cửu Lợi ôm một thùng giấy lớn, thấy cậu khom người lau bàn, liền rống lên.

“Việc này tôi có thể làm.” Từ Cửu Chiếu cười cười: “Tôi cũng không có quý giá như vậy.”

Ngô Cửu Lợi bất đắc dĩ nói: “Cẩn thận lại đau đầu.”

Thu thập xong đồ đạc, Ngô Cửu Lợi ngồi ở trên giường, Từ Cửu Chiếu ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn trong thùng. Ngô Cửu Lợi nói rằng: “Mấy thứ kia trước đừng động vào, chờ tháo băng trên đầu rồi hãy thu dọn.”

Từ Cửu Chiếu không thể làm gì khác hơn, buộc lòng đáp một tiếng.

Ngô Cửu Lợi vươn người một cái: “Cuối cùng cũng xong, cậu trở về thì anh cũng có thể yên tâm đi rồi.”

Từ Cửu Chiếu sửng sốt: “Đi đâu?”

Ngô Cửu Lợi kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu thật đúng là té xong có điểm choáng váng, đương nhiên là quay về công trường.”

Công trường?

Từ Cửu Chiếu nhịn không được bật thốt lên: “Đi công việc?” Cậu dừng một chút sửa miệng nói rằng: “Đi làm việc sao?”

Ngô Cửu Lợi ừ một tiếng: “Công trường đang thi công đào mương. Thời hạn hoàn thành công trình sắp hết, ông chủ gọi điện thoại thúc giục anh trở lại.” Từ Cửu Chiếu im lặng một chút, rũ mắt xuống: “Đã làm chậm trễ anh rồi.”

Ngô Cửu Lợi xua tay: “Khách khí gì chứ ! Chúng ta là anh em mà. “

Từ Cửu Chiếu không nói chuyện, nhưng trong nội tâm lại thừa nhận phần tình cảm này.