Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1386: Lam Thủy Ngạc




La Tân thấp giọng hỏi Hậu Minh.

Thần sắc Hậu Minh ngưng trọng gật gật đầu nói:

- Hẳn là vậy, không nghĩ tới lực lượng nữ nhân kia cường đại như thế, lần này lĩnh ngộ chỉ sợ sẽ có tiến bộ rất lớn, thật không phải là điềm tốt!

- Hay là…chúng ta đi qua ngăn cản nàng?

La Tân lướt qua vẻ âm tàn nói.

- Ngươi muốn đi tìm chết đừng kéo theo ta, không nhìn thấy Lăng Tiếu đang che chở bên cạnh nàng sao!

Hậu Minh trừng mắt quát khẽ.

La Tân rụt cổ nói sang chuyện khác:

- Cũng may đây không phải sóng thần ngoài cửu cấp, bằng không trận pháp này cũng không hộ được!

Sóng thần cũng chia nhiều cấp bậc, tam cấp sóng thần chỉ là sóng gió bình thường, thật nhiều võ giả đều có thể ứng phó, mà lục cấp sóng thần uy lực như hôm nay, đủ làm nhiều võ giả kinh sợ, cửu cấp là thiên tai đáng sợ nhất, cho dù huyền đế gặp được có thể chạy trốn hay không cũng là một vấn đề.

Hậu Minh đang định nói chuyện, đột nhiên đáy thuyền bị va đập mãnh liệt.

Phanh!

Con thuyền lớn mấy chục thước không biết bị vật gì đánh tới, thân thuyền bay ngược lên, cùng lúc đó sóng lớn trên không trung nện xuống.

Hai loại lực lượng cùng va đập tới, quang tráo phòng ngự không ngừng chao đảo, tựa hồ có dấu hiệu muốn vỡ tan.

Mọi người trên thuyền bị biến cố thình lình làm văng loạn khắp nơi, trong lòng lập tức khẩn trương.

Đối với những dong binh chuyên lăn lộn ở vùng hải vực, bọn hắn lập tức ý thức được dưới đáy thuyền có linh thú đang tác quái.

Lăng Tiếu giật mình kinh hoảng, hắn nhìn quanh bốn phía, cảm ứng được khí thế mãnh liệt dưới đáy thuyền.

- Tới thật không đúng lúc!

Lăng Tiếu thầm mắng một câu, lập tức đem khí thế khuếch tán ra ngoài, đồng thời đem con thuyền vững vàng đặt trên mặt nước, tùy ý cho gió to sóng lớn cũng không thể lay động con thuyền mảy may.

Nhưng đầu linh thú bên dưới tựa hồ nhất định không chịu bỏ qua, không ngừng va chạm vào đáy thuyền, quang tráo phòng ngự dần dần như muốn nứt rạn.

Không biết là gã dong binh nào kinh hô một tiếng:

- Không…không xong, trận pháp không chịu nổi!

Phanh!

Quả nhiên thanh âm của hắn vừa vang lên, quang mang phòng ngự đã hoàn toàn tiêu tán.

Con thuyền mất đi bảo hộ, hết thảy đều trở nên nguy cơ.

Lăng Tiếu mắng to một câu:

- Đáng chết!

Nếu không thể ngăn cản sóng nước va đập vào, lại không phòng ngự được linh thú quấy nhiễu, chỉ sợ La Mỹ Anh phải bị cắt đứt lĩnh ngộ.

Khí thế của Lăng Tiếu đã tăng vọt thật đáng sợ, từng đoàn quầng sáng muôn màu nháy mắt khuếch tán ra ngoài.

Nhưng mặc dù khí thế của hắn có thể ngăn cản sóng nước va đập vào nhưng không thể ngăn cản linh thú đánh thủng đáy thuyền, nước biển nháy mắt tràn vào trên thuyền.

- Chết tiệt, nhanh…nhanh lấp lỗ thủng, tuyệt đối không thể cho nước tràn vào!

Thần sắc Hậu Minh đại biến quát.

Võ giả trên thuyền nhanh chóng tìm cách ngăn chặn lại lỗ thủng dưới đáy thuyền.

Nhưng con linh thú kia giống như đã nổi điên, không ngừng oanh kích vào bên dưới.

- Đội trưởng, tiếp tục như vậy không được, hoặc là cho người đi xuống đem nó xử lý, hoặc là…hoặc là chúng ta phải rời đi bây giờ!

La Tân nói với Hậu Minh.

- Phái người đi xuống xử lý nó!

Hậu Minh không chút suy nghĩ hạ lệnh.

La Tân gật nhẹ đầu, lập tức xoay người phân phó:

- Mấy người các ngươi đi xuống xem một chút rốt cục là vật gì đang làm quái!

Những người kia tuân lệnh, lập tức nhảy xuống biển.

Bọn họ đều là dong binh thường xuyên đi lại vùng hải vực, cũng có thể gọi là thủy thủ, họ tu luyện thủy hệ, chiến đấu dưới đáy biển không kém.

Những người kia đi xuống, va chạm dưới đáy thuyền liền ngừng lại.

Hậu Minh thở ra một hơi nhẹ nhõm nói:

- Xem ra cũng không phải là đại gia hỏa!

Trong khu hải vực này đa số là linh thú ngũ giai, ở trong mắt của thiên tôn không có gì đáng sợ, cho dù là linh thú lục giai cũng không phiền phức quá lớn, chỉ sợ ngẫu nhiên gặp phải linh thú cao giai hoặc là linh thú kết bè kết đội, vậy họ không cách nào chống đỡ.

Nhưng lời của hắn vừa dứt, thanh âm va chạm lại vang lên.

Lần này ngay giữa thuyền bị oanh ra một lỗ thủng lớn chừng hai ba thước, nước biển nháy mắt tràn ngập, thân thuyền lập tức chìm hơn phân nửa.

Thần sắc mọi người đại biến, lập tức bay vút lên cao.

Nhưng họ còn chưa bay được thật cao, sóng lớn từ trên bổ nhào xuống, lực đánh thật lớn đem họ đều tạp áp xuống dưới.

Chỉ có vài người đạt tới thực lực thiên tôn bị áp rơi xuống vài thước, những người khác đều văng xuống biển.

Lăng Tiếu ý thức được tình huống không lạc quan, hắn không quản được La Mỹ Anh đang lĩnh ngộ hay không, nhất định phải đưa nàng rời khỏi nơi này, bằng không bị sóng thần cuốn đi sẽ vô cùng phiền toái.

Ngay lúc Lăng Tiếu muốn đem La Mỹ Anh rời khỏi, miệng máu thật lớn nháy mắt hiện qua một bên con thuyền hướng hai người cắn tới.

Lăng Tiếu không kịp nghĩ nhiều, chỉ hét lớn một tiếng:

- Mỹ Anh mau tỉnh lại!

Ngay sau đó hắn không hề suy nghĩ quay đầu hướng miệng máu oanh ra một quyền, ngăn cản đầu linh thú kia.

Một quyền của Lăng Tiếu mang theo lực lượng băng thuộc tính, thủy thuộc tính chung quanh nháy mắt ngưng tụ thành băng thứ thật lớn hướng miệng máu kia đâm tới.

Lăng Tiếu quay đầu định đưa La Mỹ Anh bỏ chạy, nhưng khi hắn xoay người thì phát hiện nàng đã biến mất, chỉ còn sóng nước đang không ngừng đổ ập xuống.

Lăng Tiếu nháy mắt thất sắc, quát to:

- Mỹ Anh, muội ở đâu!

Hắn không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt La Mỹ Anh đã bị nước biển cuốn đi, thật sự làm lòng hắn rối loạn.

Nhưng ngay lúc này đầu linh thú dưới nước cũng đã phát điên.

Nó bị băng thứ đâm vào miệng tuôn máu, thú tính cuồng lên, thân hình khổng lồ bắt đầu giãy dụa, đem con thuyền đánh vỡ thành mấy đoạn, đồng thời bộ dáng của nó cũng lộ ra mặt nước, sóng nước va đập vào không cách nào tiêu trừ lửa giận của nó.

Đây là linh thú Lam Thủy Ngạc lục giai đỉnh phong, đôi mắt to như chuông đồng tràn ngập lửa giận, miệng dài không ngừng táp tới, hung uy vô cùng, gai thịt mọc đầy thân thể thập phần dữ tợn.

Thân thể Lăng Tiếu trôi nổi trên mặt biển, tùy ý cho sóng nước va đập, sừng sững như núi cao, không hề có chút dao động.

Hai mắt hắn giận dữ đỏ rực nhìn chằm chằm Lam Thủy Ngạc, sát ý nồng đậm vọt lên.

- Đáng chết, nếu Mỹ Anh có gì bất trắc, ngươi có chết mười lần cũng không đủ!

Lăng Tiếu giận quát một tiếng, thân hình vọt về hướng Lam Thủy Ngạc.

Vô số cột nước hướng Lăng Tiếu bắn tới, đồng thời thân thể linh thú kia quét ngang, chiếc đuôi khổng lồ mang theo gai nhọn hướng Lăng Tiếu đánh tới.

Thân ảnh Lăng Tiếu liên tục chớp động, tránh khỏi cột nước va chạm, cuối cùng hắn đứng trên chiếc đuôi lớn của Lam Thủy Ngạc.

Đối mặt một kích toàn lực của linh thú lục giai đỉnh phong, Lăng Tiếu không chút sợ hãi, hai tay mở ra chộp thẳng tới chiếc đuôi khổng lồ kia.

Vài tên thiên tôn khác nhìn thấy một màn này đều lộ ra biểu tình cổ quái, bọn hắn cảm thấy Lăng Tiếu thật ngu ngốc, lại dùng tay không đi đón tiếp một chiêu này của Lam Thủy Ngạc.

Nhưng ngay sau đó bọn hắn đều trợn tròn mắt!

Chỉ thấy Lăng Tiếp đã chộp lấy chiếc đuôi khổng lồ kia!

- Con súc sinh đáng chết!

Lăng Tiếu rống lớn một tiếng, lực đạo toàn thân hội tụ trên hai tay, sau đó đem con Lam Thủy Ngạc dài tới mấy chục thước ném tung lên không trung.