Thần Ma Hệ Thống

Chương 1295: Thạch Vệ Quốc (2)




- Thế lực ở đó san sát như rừng, ngư long hỗn tạp, cường giả như mây. Nhưng mà đa cỗ thế lực lớn nhất là Đại Hàn Dân Quốc Phức Hưng Hội, Đại Hàn Dân Quốc Cộng Hòa Hội, Đại Hàn Dân Quốc Thống Nhất Hội. Đại Hàn Dân Quốc Phức Hưng Hội hội trưởng Thôi Nguyên Vượng, Đại Hàn Dân Quốc Cộng Hòa Hội hội trưởng Kim Phác Xán, Đại Hàn Dân Quốc Thống Nhất Hội hội trưởng Chu Tuấn Hạo đều là người tiến hóa siêu cấp. Cũng là hy vọng của Đại Hàn Dân Quốc.

Thạch Vệ Quốc nói tới đây là dừng, vô cùng nhiệt tinh mời Nhạc Trọng dùng bữa.

- Đây là thịt Hắc Lân Ngư biến dị cấp hai, thịt của nó rất ngon, ăn nhiều một chút.

Biến dị thú cấp hai với người thường mà nói rất khó giết chết, bọn người Thạch Vệ Quốc có thịt biến dị thú cấp hai cũng không dễ dàng.

Nhạc Trọng gắp một miếng thịt biến dị thú đưa vào miệng và nói.

Thạch Vệ Quốc nhìn Nhạc Trọng đưa thịt biến dị thú vào miệng, trong mắt loáng hiện ra một tia đắc ý, lại thập phần nhiệt tình hô lên.

- Đến, đến! Nhạc Trọng, đây chính là Lafite năm 83, đây là rượu ngon, chúng ta uống một ly nào, hảo hảo chúc mừng hữu nghị của chúng ta.

Nhạc Trọng cầm lấy chén rượu, đột nhiên sắc mặt đại biến, tay mềm nhũn, chén rượu rơi xuống đất bản thân của hắn xụi lơ trên mặt bàn, thần sắc mang theo cả kinh, cắn răng hỏi:

- Mày hạ độc? Tại sao hạ độc?

Thạch Vệ Quốc nhìn Nhạc Trọng xụi lơ trên mặt bàn, trên gương mặt hiện ra nụ cười mừng như điên, trong mắt toát ra nụ cười hung ác nhìn Nhạc Trọng.

- Ha ha ha! Nhạc Trọng, mày là đồ ngu xuẩn. Dùng ngạn ngữ của Trung Quốc bọn mày chính là thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày lại vào. Thạch Vệ Quốc tao câm hận nhất chính là đám Trung Quốc tụi mày, nếu không phải bọn chó Trung Quốc bọn mày thì quốc gia bọn tao đã sớm thống nhất từ lâu lắm rồi. Hơn nữa bọn nghèo mạt chúng bây lại sang đây làm việc, sang đoạt công việc của người trẻ tuổi của bọn tao, chúng mày đúng là đáng chết. Mang vào, mang nó vào đây.

Thạch Vệ Quốc vừa nói xong thì tám tên đại hán khôi ngô áp giải sáu người vào đại sảnh.

Trong mắt sáu người bị áp giải vào hiện ra thần sắc lo sợ thật sâu.

Thạch Vệ Quốc chỉ vào Nhạc Trọng và cười hung ác.

- Nhìn thấy chưa? Đây chính là đồ Trung Quốc hạ tiện bọn mày đấy, bọn này dám tới Đại Hàn Dân Quốc của bọn tao câu dẫn nam nhân, phá hoại huyết thống của dân tộc tao, đúng là đáng chết, hạ tiện!

Thạch Vệ Quốc cười dự tợn:

- Sáu nữ nhân này chính là ba cặp mẹ con đã làm ô nhiễm huyết thống Đại Hàn chúng tao. Mày là cường giả đứng đâu của bọn chó Trung Quốc từng của, nhìn tao chơi chúng nó cho mày xem. Ha ha ha ha! ! Lưu Mẫn Tập và con gái của mày bò qua đây, lão tử muốn ngàn chết bọn mày!

Một thiếu phụ có tư sắc tên là Lưu Mẫn Tập biến sắc, thoáng cái quỳ trên mặt đất dùng tiếng Hàn cầu khẩn:

- Đại nhân, đại nhân, tôi là người Hàn Quốc, tôi đã gia nhập quốc tịch Hàn Quốc rồi, Tôi đã là người Hàn Quốc rồi! Van cầu ngài buông tha chúng tôi đi.

Thạch Vệ Quốc nhíu mày một cái, một cước đá vào người Lưu Mẫn Tập, đá nàng té trên mặt đất.

- Đúng là đồ đê tiện! Tao không có hứng thú, bọn mày tới đây.

Những hộ vệ kia hoan hô một tiếng, không ngừng cười lên, trực tiếp cỡi quần của mình và cố định Lưu Mẫn Tập và con gái của nàng, sau đó không ngừng chơi đùa.

Lưu Mẫn Tập bị hãm hiếp, trên mặt lộ ra nét thống khổ, bi ai, tuyệt vọng. Nàng trước tận thế có tướng mạo thanh tú, ngũ quan đoan chính, ở trong nước cũng là mỹ nhân khó có được, có không ít người theo đuổi. Nhưng mà nàng thích xem phìm Hàn xèng cho nên ôm mộng tìm kiếm bạch mã hoàng tử ở xứ Hàn. Đi vào Hàn Quốc và nàng phát hiện đây không phải là thiên đường như nàng từng tưởng tượng..

Trong Hàn Quốc có người không có thành kiến với Trung Quốc, nhưng mà những người này cũng chẳng thích Trung Quốc chút nào. Hơn nữa sau khi thế giới biến dị thì Lưu Mẫn Tập và những người Trung Quốc khác vốn đã bị kỳ thị và thành kiến, bây giờ càng nhận vô số tủi nhục và ủy khuất.

- Nếu như không tới Hàn Quốc là tốt rồi. Thực xin lỗi, mẹ không nên sinh con ra!

Trong cơn tuyệt vọng, Lưu Mẫn Tập vô cùng yếu ớt và khí tức sinh mệnh dần biến mất, trước khi chết hai mắt tràn ngập áy náy nhìn qua con gái cũng đang bị xâm phạm.

- Tiểu tiện nhân. Chết rồi, con chó mẹ chết rồi. Đến đây, hai con chó bên kia tới đây. Leo lên người của nhân đi nào!

Một nữ nhân đang bò trên mặt đất và mang trên mặt nụ cười nịnh nọt, mang theo con gái mười bảy tuổi của nàng học theo chó bò qua phía Thạch Vệ Quốc, vừa bò còn sủa như chó. Nàng chỉ muốn sống sót, về phần tôn nghiêm cái gì đó nàng đã ném sạch sẽ rồi. Liêm sỉ loại vật này không tồn tại trong tận thế.

Thạch Vệ Quốc cười lên dữ tợn, nắm tóc đai của Cao Mỹ Lai dắt đi như chó, kéo Cao Mỹ Lai đi qua:

- Ha ha ha! ! Nhìn thấy chưa? Nhạc Trọng, đây chính là tiện nhân Trung Quốc chúng mày đấy! Đủ tiện a. Chính đám đê tiện này đã ô nhiễm huyết thống Đại Hàn chúng tao đấy, sinh ra đồ đê tiện này! Mày nói xem mày có đê tiện không? Có phải hay không?

Vẻ mặt Cao Mỹ Lai thống khổ, hai hàng nước mắt chảy dài:

- Tôi là đồ đê tiện! Tôi là chó mẹ, đừng đánh tôi, đau quá!

- Ha ha ha!

Thạch Vệ Quốc càng cười to hưng phấn hơn, có thể ở trước mặt Nhạc Trọng và vũ nhục hắn chính là vũ nhục đám Trung Quốc, sau đó thưởng thức biểu lộ tuyệt vọng và bi phẫm cho Nhạc Trọng xem, đây là chuyện hắn hưng phấn nhất.

Thạch Vệ Quốc quay đầu nhìn qua hai mẹ con còn lại đang sợ hãi, ánh mắt hiện ra hung quang:

- Triệu Hi, Trịnh Lỵ Tú, tụi mày bò qua đây. Chó là phải bò! ! Lão tử muốn chơi hai con chó tụi mày, tới đây!

Thiếu phụ xinh đẹp Triệu Hi ôm con gái Trịnh Lỵ Tú mười sáu tuổi trong ngực, trong mắt tức giận và nhổ nước bọt:

- Phi! Thạch Vệ Quốc, mày là súc sinh đáng chết, mày là đồ khốn nạn, ta tao và Lỵ Tú là người, mới không phải là chó cái. Súc sinh như mày chết không yên lành, Tương Trung sẽ có người tới đây cứu chúng tao đi. Ngày anh ta tới chính là ngày chết của mày!

Trong mắt Thạch Vệ Quốc hiện ra thần sắc cổ quái, hưng phấn cười cười, hai tay vỗ nhẹ:

- Trịnh Tương Trung? Hắc hắc, vậy nghe ý kiến của chồng mày là Trịnh Tương Trung nhé, dẫn nó vào đây.

Một nam tử trung niên ăn mặc thời thượng, thân hình cao lớn, tướng mạo có chút anh tuấn được hai tên chiến sĩ dẫn vào trong này.

- Tương Trung!

- Ba ba!

Nhìn thấy nam tử trung niên này thì Triệu Hi, Trịnh Lỵ Tú thất thanh kêu lên.

Trịnh Tương Trung đi tới trước người Thạch Vệ Quốc, bộ dáng cúi đầu khom người nịnh nọt Thạch Vệ Quốc:

- Thạch Vệ Quốc đại nhân, không biết ngài gọi tôi có chuyện gì không?

Thạch Vệ Quốc lạnh lùng lườm Trịnh Tương Trung, nói:

- Tao muốn chơi vợ và con gái của mày, có ý kiến gì không?

Trên mặt Trịnh Tương Trung mang theo nụ cười nịnh nọt, lời nói như kiếm, trực tiếp đâm vào lòng của Triệu Hi, Trịnh Lỵ Tú: