Thần Ma Hệ Thống

Chương 1312: Rời đi, tử vong (2)




Những người Hàn Quốc sống sót vốn bất mãn việc người nước ngoài như Nhạc Trọng lãnh đạo tổ chức, lại càng vì đêm qua phá vây chết quá nửa số người khiến họ sinh ra đủ loại cảm giác không tín nhiệm với Nhạc Trọng, đồng thời khẩu phần lương thực hai mươi ngày đập vào mắt khiến họ thèm thuồng. Dưới đủ loại nhân tố này, hầu như tất cả người Hàn Quốc sống sót đều yên lặng đứng dậy, tiến lên nhận khẩu phần lương thực, đi theo Thôi Dân Thực.

Hiển nhiên, tuyên ngôn của Nhạc Trọng cũng không được người ưa thích. Đại bộ phận người Hàn Quốc sống sót đều không muốn nghe người Trung Quốc như Nhạc Trọng ra lệnh, phải giao vận mệnh của mình cho một người Trung Quốc.

Đồng thời trên đường đi, những người Hàn Quốc sống sót cũng không có thấy bao nhiêu Tang thi, họ cho là tự mình cũng có thể sống sót.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn những người Hàn Quốc kia rời đi, cũng không nói gì.

Nhạc Trọng quét mắt qua toàn bộ các cô Toàn Duẫn Nhi, nói:

- Hiện giờ các cô cũng có thể rời đi. Tôi sẽ không cản trở.

Những người Hàn Quốc sống sót với Nhạc Trọng đều là gánh nặng, càng nhiều người rời đi càng tốt cho hắn. Như vậy hắn không cần gánh quá nhiều trách nhiệm.

Toàn Duẫn Nhi hai mắt đẫm lệ nói với Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng đại nhân, tôi sẽ không đi. Tôi là người của ngài, cả đời đều là người của ngài, xìn ngài đừng đuổi tôi đi.

Toàn Duẫn Nhi là một cô gái cực kỳ thông minh, cho nàng mang theo khẩu phần lương thực hai mươi ngày rời khỏi đây, chỉ sợ sẽ lập tức bị những gã đàn ông người Hàn Quốc sống sót kia bắt lấy, biến thành đồ chơi, sống cuộc sống không bằng heo chó.

“Bị cô ta vượt mặt rồi!”

Ba cô gái còn lại liếc nhau, lần lượt đi lên bày vẻ đáng yêu nói:

- Nhạc Trọng đại nhân, cả đời em đều là của ngài, xin ngài đừng vứt bỏ em. Em bằng lòng hoàn phục tùng mệnh lệnh của ngài.

Nhạc Trọng quét mắt một vòng, chỉ nhìn thấy còn hơn hai mươi phụ nữ Trung Quốc không rời đi. Những người phụ nữ kia đều bị lũ súc sinh Đại Hàn dân quốc Phục Hưng hội tra tấn bao lâu, đã không còn tin tưởng người Hàn Quốc nữa.

Đoàn xe khổng lồ tiếp tục lên đường, tiến vào sâu trong Triều Tiên.

Đoàn xe vừa mới khởi động không lâu, đột nhiên phương xa có tiếng súng dày đặc truyền tới, đồng thời vô số tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

- Cứu mạng! Cứu tôi!

- Cứu mạng! Chờ chúng tôi với!

- …

Đúng lúc này, một người Hàn Quốc vừa rời đi đang hoảng sợ gào thét, cuống cuồng chạy trốn tới.

Sau lưng những người Hàn Quốc kia có thể nhìn thấy rất nhiều Tang thi hư thối còn mặc quân trang, đang đuổi theo họ.

Những con Tang thi mặc quân trang kia tàn bạo cực kỳ, thỉnh thoảng bổ nhào vào những người Hàn Quốc, bắt lấy, gặm lấy gặm để.

- A a!

- Cứu mạng!

- ...

Tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên, hầu như mỗi giây phút đều có người bị Tang thi cắn, kêu cứu tuyệt vọng.

- Cút ngay! Cút ngay! Không được cản đường ta!

Gã Thôi Dân Thực từng lớn tiếng hét “Đại Hàn dân quốc vạn tuế” mắt đỏ ngầu, ném sạch khẩu phần lương lực, không ngừng đùn đẩy người Hàn Quốc phía trước, đẩy ngã từng người, cứng rắn mở một con đường chạy trốn tới chỗ Nhạc Trọng.

- Không! Muốn chết mọi người cùng nhau chết!

Một nam giới bị Thôi Dân Thực đẩy té xuống hiện ra vẻ tuyệt vọng và điên cuồng, anh ta đột nhiên bộc phát ra sức lực to lớn, bổ nhào về phía Thôi Dân Thực, tóm đùi phải gã.

Thôi Dân Thực hung ác, không ngừng đạp nên người đàn ông kia, điên cuồng hét lớn:

- Cút ngay! Cút ngay! Thằng khốn kiếp này!

Người đàn ông bị đạp máu me be bét, nhưng vẫn bám chặt lấy đùi Thôi Dân Thực.

Hai con Tang thi chạy nhanh hơn nhân loại đột nhiên nhào lên, thoáng cái tóm được Thôi Dân Thực, há cái miệng dính đầy máu hung hăng cắn vào cổ gã.

- A a!

Thôi Dân Thực gào lên thống khổ, ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi những con Tang thi tiến hóa, bị gặm sống.

Tang thi tiến hóa nhanh nhẹn hơn xa nhân loại bình thường, trong đó thậm chí có ba con Kẻ Săn Thú tăng trưởng theo hướng tốc độ. Những người Hàn Quốc không chạy được tới đoàn xe Nhạc Trọng đã bị lũ Tang thi giết sạch.

Một người tiến hóa Hàn Quốc thân thủ bất phàm, tay cầm Thanh Phong kiếm cấp ba không ngừng chém Tang thi, chém rơi toàn bộ đầu Tang thi cấp thấp.

Bỗng nhiên trong bầy Tang thi, có một Thôn Phệ Giả nhảy một cái, như sét đánh xẹt qua người Hàn Quốc kia.

Trong chớp mắt, người Hàn Quốc tiến hóa kia chợt biến mất, xuất hiện trong miệng con Thôn Phệ Giả. Hàm răng sắc bén của nó khép lại, đầu của người Hàn Quốc tiến hóa lập tức bị cắn nát, máu đỏ óc trắng bắn tung tóe.

Các cô gái nhìn cảnh đồng loại bị con Tang thi kia nuốt sống, nội tâm phát lạnh, chân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Vừa rồi nếu các cô chọn rời đi, thì đám người thống khổ kêu gào trước mắt sẽ có các cô.

Phụ nữ Trung Quốc nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt cũng chảy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy.

Bị Tang thi nuốt sống, đó là cực hình của thế giới tàn khốc này.

Nhạc Trọng nhìn bầy thi, lạnh lùng ra lệnh:

- Giết chúng!

Thân hình Bạch Cốt lóe lên, dùng tốc độ vượt qua âm thanh nháy mắt nhảy vào bầy thi. Thân thể nó bắn ra gai xương điên cuồng xoắn giết, nhưng một cối xay thịt đáng sợ.

Trong chớp mắt, vô số Tang thi đã bị xoắn nát bét.

Ba con Kẻ Săn Thú phát hiện Bạch Cốt, dùng sức nhảy lên, mang theo khí thế đáng sợ đánh tới Bạch Cốt.

Từ thân thể Bạch Cốt bắn ra từng cây cốt nhận sắc nhọn vô cùng, quét một phát, trực tiếp xoắn ba con Kẻ Săn Thú thành khối vụn.

Ngắn ngủi trong mười hơi thở, Bạch Cốt đã giết sạch đám Tang thi mặc quân phục.

Sau khi tiêu diệt xong Tang thi, Nhạc Trọng cho các chiến sĩ Khôi Lỗi tập trung thi thể người sống lại lại, dùng xăng đốt. Lửa bốc lên, đốt những thi thể kia thành tro tàn.

Làm xong tất cả, đoàn xe khổng lồ lại bắt đầu khởi động, nhanh chóng đi về phương Bắc.

Trên đường đi im ắng, không chứng kiến bất luận kẻ nào, thỉnh thoảng gặp được từng bầy Tang thi vọt tới.

Đám Tang thi còn chưa tới gần xe đã bị Bạch Cốt chém thành vô số khối vụn.

Con Thái Sơn ngũ giai với tư cách tiên phong mở đường đã trở về biển rộng. Sức ăn của nó quá mức kinh người, chỉ có sản vật phong phú của đại dương mới nuôi được đó.

- Đứng lại không được nhúc nhích! Dừng lại, nếu không chúng tôi phải nổ súng.

Đoàn xe vừa vào tới phụ cận thủ đô Bình Nhưỡng của Triều Tiên, đột nhiên từ một con đường tuôn ra một đám chiến sĩ Triều Tiên mặc quân phục, tay lăm lăm vũ khí, chỉ Nhạc Trọng rống lớn.

Nhạc Trọng nhìn những chiến sĩ Triều Tiên khẽ chau mày, vung tay lên, đoàn xe khổng lồ dừng lại. Tuy hắn cũng có thể cho Bạch Cốt giết sạch những chiến sĩ Triều Tiên này trực tiếp vượt qua, nhưng nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì hắn vẫn bằng lòng giảng đạo lý với người khác.

Đoàn xe vừa mới dừng lại không lâu, Nhạc Trọng đi xuống, nhìn hai bên đường. Hắn thấy cảnh tượng khiến người ta giật mình.

Hai bên đường đóng đinh những người nam giới. Những nam nhân kia bị đâm thủng xương tỳ bà, trói vào cột, không ít người còn đang rên rỉ đau đớn, cũng không người đã chết, hong gió biến thành thây khô.