Thần Ma Hệ Thống

Chương 1360: Bạch Tiểu Thắng chiến bại




- Ha ha! Cả Trung Quốc cũng chỉ có Nhạc Trọng là có thể thắng tôi thôi, còn lại đều là phế vật, kể cả anh đấy!

Ách Bản cười cười dữ tợn, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Bạch Tiểu Thắng, trong chớp mắt phân thành ba bóng người, cầm kiếm nhanh như tia chớp đâm vào lưng của Bạch Tiểu Thắng.

Thuấn di!

Đây là năng lực cường hoành vốn có của đệ ngũ sứ đồ Ách Bản, hắn có thể thông qua kỹ năng thuấn di dễ dàng di động qua khoảng cách mây trăm mét giết đối thủ hoặc thoát đi.

Dựa vào năng lực quỷ dị và khủng bố này, tuy Ách Bản chỉ có thực lực tứ giai đỉnh phong nhưng mà cường giả ngũ giai không cẩn thận cũng có thể chết trong tay của hắn, cho dù là cường giả ngũ giai đỉnh phong cũng khó giết hắn được.

Ngả Văn nhìn qua Bạch Tiểu Thắng xuất hiện sau lưng Ách Bản, hít một hơi khí lạnh, nói:

- Thật là lợi hại, không hổ là sứ đồ Thiên Đường Thần Quốc, kẻ khác tránh không khỏi.

Thân là cao thủ đưng đầu trong liên minh siêu cấp anh hùng, thiên tài siêu cấp trời sinh, Ngả Văn đã là cao thủ ngũ giai sơ cấp, nhưng mà Ách Bản hiện giờ sát cơ lẫm lẫm, hắn cảm giác được mình khó mà né qua một chiêu này.

Bạch Tiểu Thắng sau khi Nhạc Trọng rời đi thì không ngừng tu luyện gian khổ, phục dụng nhiều tiến hóa dược tề do Âu Minh đề luyện ra, đánh chết vô số tang thi và sau khi Nhạc Trọng quay về ăn vô số thiên tài địa bảo, thực lực của hắn cũng tăng lên tứ giai đỉnh phong.

Đối mặt một kích quỷ dị của Ách Bản thì Bạch Tiểu Thắng có kinh nghiêm thân kinh bách chiến cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hắn lăn tại chỗ một vòng, loan đao trong tay giống như tinh linh bổ qua một kiếm của Ách Bản.

Trong lòng Ngả Văn cả kinh:

- Phản ứng của thằng này thật nhanh!

Loan đao và kiếm của Bạch Tiểu Thắng, Ách Bản va chạm trong sát na, Ách Bản đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện sau lưng của Bạch Tiểu Thắng và đá Bạch Tiểu Thắng một cước.

Lực lượng khủng bố làm Bạch Tiểu Thắng bay ra trước mười thước.

Bạch Tiểu Thắng phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Ách Bản lạnh lùng lườm Bạch Tiểu Thắng và mỉa mai:

- Hừ! Chỉ có chút bổn sự này mà muốn khiêu chiến Ách Bản tao, đúng là không biết tự lượng sức, đúng là quá yếu mà, thật không ngờ không thể chèo chống được ba mươi giây đấy.

Từ khi Ách Bản ra tay đến khi đánh bại Bạch Tiểu Thắng còn không tới mười giây, hắn mỉa mai Bạch Tiểu Thắng không biết lượng sức, nếu không phải sợ Nhạc Trọng sẽ ra tay thì hắn đã giết Bạch Tiểu Thắng rồi.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Ách Bản, thân thể Ách Bản phát rung lên, trong nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi nhưng nhớ tới có Ái Đức Hoa ủng hộ, Ách Bản vẫn kiêu ngạo không siêng nịnh nhìn qua Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng thủ lĩnh, hết sức xin lỗi, bộ hạ của ngài quá yếu, tôi không thu tay kịp nên đánh hắn trọng thương rồi.

Nhạc Trọng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đi đến bên người Bạch Tiểu Thắng và kéo hắn lên.

Bạch Tiểu Thắng vẻ mặt trắng bệch, thập phần uể oải nhìn qua Nhạc Trọng nói xin lỗi:

- Thực xin lỗi, tuy không cam lòng nhưng mà tên kia thật sự là quá mạnh mẽ, tôi không phải đối thủ của hắn.

Bạch Tiểu Thắng thiên tư tuy cực kỳ xuất sắc hơn người thường hắn là thiên tài trong thiên tài, nhưng mà khi so sánh với sứ đồ Thiên Đường Thần Quốc thì vẫn kém nhiều, Nhạc Trọng giúp hắn nhiều chỗ tốt nên tăng lên tứ giai đỉnh phong, thế nhưng mà Ách Bản cũng từ chỗ Ái Đức Hoa nhận được không ít chỗ tốt, cho nên đã tăng lên tứ giai đỉnh phong, nhưng mà sức chiến đấu cách biệt một trời một vực.

Nhạc Trọng mang một lọ máu biến dị thú ngũ giai chữa thương đưa cho Bạch Tiểu Thắng, nói:

- Không có việc gì, chỉ cần anh điều dưỡng tốt là được rồi, anh bây giờ không phải đối thủ của hắn, chưa hẳn tương lai không phải đối thủ của hắn.

Bạch Tiểu Thắng với tư cách trợ thủ đắc lực của Nhạc Trọng, lúc Nhạc Trọng còn nhỏ yếu thì song phương vẫn kề vai chiến đấu, Nhạc Trọng vô cùng xem trọng bộ hạ và chiến hữu này.

- Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi tuyệt đối muốn trở nên mạnh mẽ!

Bạch Tiểu Thắng uống xong thuốc chữa thương, hai đấm nắm chặt, cúi đầu, yên lặn đi ra ngoài, trước sau trong mắt vẫn có hỏa diễm kỳ lạ trong mắt, hoàn toàn không giống như kẻ chiến bại, hắn sẽ rửa sạch sỉ nhục và không cam lòng này.

Đánh bại Bạch Tiểu Thắng thì Ách Bản tiếp tục khiêu khích nói:

- Còn có ai không? Còn có ai dám ra đây chiến với tôi không? Trong Trung Quốc trừ Nhạc Trọng ra thì chẳng lẽ không còn hào kiệt à?

- Tôi chiến với anh!

Đúng lúc này nương theo đó là âm thanh lạnh lùng trong trẻo, cầm thanh trường kiếm trong tay, thân mặc bộ trang phục võ sĩ màu đen và cột tóc đuôi ngựa, dung nhan tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, Kỷ Thanh Vũ đi ra ngoài.

Nhạc Trọng nhướng mày, đang mở miệng ngăn cản thì Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng, trong con mắt xinh đẹp hiện ra nét kiên định, làm cho hắn có thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ nói được một câu:

- Cẩn thận!

Kỷ Thanh Vũ tự nhiên cười nói, giống như bông hoa xinh đẹp nói:

- Yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng lợi!

Ái Đức Hoa nhìn qua Kỷ Thanh Vũ đi vào tràng, con mắt sáng ngời:

- Thật mỹ lệ, đúng là khí chất nữ nhân rất tốt.

Lúc này trên người Kỷ Thanh Vũ hiện ra hào quang chói mắt và hào hùng, nữ nhân oai phong lẫm lẫm như thế Ái Đức Hoa là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng mà khí chất như Kỷ Thanh Vũ thì không thấy ai.

Ách Bản nhìn Kỷ Thanh Vũ và trong mắt hiện ra thần sắc hung phấn, giống như phát hiện con mồi.

- Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình, cô bây giờ đầu hàng còn kịp.

- Một chiêu!

Ách Bản sững sờ:

- Cái gì?"

Kỷ Thanh Vũ giống như băng sơn mỹ nhân nói:

- Một chiêu tôi sẽ khiến anh bại trận!

- Ha ha, tôi cũng cải biến chủ ý, tôi sẽ tra tấn cô, sẽ không cho cô thua nhanh vậy đâu.

Ách Bản nghe vậy giận quá hóa cười, lập tức biến mất tại chỗ, giống như quỷ mị xuất hiện sau lưng Kỷ Thanh Vũ.

Trong tay Ách Bản đâm một kiếm phá toái hư không, dùng tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh xé rách không khí, đâm thẳng vào hông của Kỷ Thanh Vũ.

Ngả Văn nhìn qua Ách Bản đâm một kiếm, nhíu mày và nghĩ thầm:

- Thật là lợi hại, xem ra nữ nhân này xong đời rồi. Sứ đồ Thiên Đường Thần Quốc quả nhiên lợi hại!

Trong mắt cao thủ hiện ra thần sắc tiếc hận, giống như nhìn thấy thân thể Kỷ Thanh Vũ bị đâm thủng, bản thân có kết cục trọng thương.

Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống, sát cơ trong mắt hiện ra, một đạo sát cơ khôn cùng lấy hắn làm hạch tâm tỏa ra bốn phương tám hướng.

Chung quanh Nhạc Trọng là sứ đồ Thiên Đường Thần Quốc, anh hùng liên minh siêu cấp anh hùng, hô hấp của bọn họ trì trệ, giống như bị bàn tay vô hình bóp cổ.

Ái Đức Hoa, Lai Áo hai cường giả lục giai cũng nhướng mày, thân thể phóng ra khí cơ cường đại chống lại Nhạc Trọng, thủ hộ bộ hạ của mình không bị khí cơ của Nhạc Trọng ảnh hưởng.

Dưới trận gương mặt Kỷ Thanh Vũ lạnh như băng, không có chút cảm giác hành động khác thường của Ách Bản.