Thần Ma Hệ Thống

Chương 647: Trở mặt





Người sói cấp hai một kích đắc thủ, dưới chân điểm một cái và nhanh như đạn pháo lao thẳng qua phía Nhạc Trọng.
Trong lúc người sói cấp hai vượt tới trước người của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng trực tiếp giơ gai độc lên bắn sáu phát đạn vào người của người sói cấp hai.
Tốc độ của người sói cấp hai quá nhanh, tốc độ của Nhạc Trọng cũng không chậm, bắn súng của hắn vô cùng tinh chuẩn, hơn nữa vừa nhanh vừa chuẩn. Con người sói cấp hai cố hết sức liên tục tránh đi nhưng mà vẫn bị sáu viên đạn bắn vào vai trái, đau đớn rú lên.
Tốc độ khôi phục thân thể của người sói vô cùng đáng sợ, tuy bả vai của nó bị bắn trúng thì xuất hiện lỗ máu vài cm, rất nhanh những lỗ máu không còn chảy máu nữa.
Con người sói vừa sảy bước là năm sáu mét, nó cố nén thương thê đánh một trảo về phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng thoáng cái phát động kỹ năng thao túng trọng lực, trọng lục gấp hai thoáng cái bao phủ lên người sói, khiến hành động của nó chậm lại. Nhạc Trọng cầm Ngạc Nha Cứ chém về phía con sói.
Một khi bị Nhạc Trọng chém trúng, con sói kia sẽ bị cắt làm hai.
Trong mắt con sói có hung quang lóe lên và lập tức công tới, một đạo bạch quang chớp động, một mặt quang thuẫn ngăn cản một kích toàn lực này.
Nhạc Trọng thuận thế một đao chém lên người của con sói.
Phản ứng của con sói là nhất đẳng, nó trực tiếp thả người ra phía sau né tránh một đao này.
Nhưng mà một đao của Nhạc Trọng vẫn kéo ra một vết thương dài trên ngực của con sói, máu tươi chảy ra rất nhiều từ miệng vết thương lớn này.
Đang ở đó đầu cấp hai người sói thân hình nhanh lùi lại thời điểm, trong hư không đột nhiên có mười gai xương giống như khoan điện đâm vào người người sói.
Người sói cấp hai vô cùng chật vật ngăn cản mười đạo gai xương này, nhưng mà dưới gai xương dày đặc đâm tới, vẫn có một đạo gai xương bén nhọn đâm vào người của nó và đóng đinh xuống đất.
Nhạc Trọng trực tiếp móc gai độc ra nhắm vào đầu của người sói.
Trong lòng người sói kia sinh ra cảm giác nguy cơ và không chút nghĩa khí nói ra:
- Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng, tôi nguyện ý ra sức cho anh, đừng giết tôi!
- Người này thật đúng là cực phẩm.
Nhạc Trọng nhìn qua người sói trên đất và trong lòng suy nghĩ như vậy. Hắn thật không ngờ người như vậy có thể trở thành người sói cấp hai.
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Giải trừ biến thân Nếu không chết đi!
Người sói cấp hai lập tức biến thân và nhanh chóng khôi phục bộ dáng trung niên, tên nam nhân trung niên này sắc mặt tái nhợt và đổ mồ hôi nhìn qua Nhạc Trọng.
Một khi giải trừ kỹ năng biến thân, như vậy thực lực bản thân chịu suy yếu cực lớn, trong thời gian ngắn biên thân lần nữa cũng không đạt được như lần thứ nhất. Sau khi nam tử trung niên này giải trừ biến thân thì thủ hạ của Nhạc Trọng đi lên là có thể giết chết hắn.
Tân Giai Nhu kéo quần áo của Tiễn Ý bị chém cụt hai tay đi tới bên người Nhạc Trọng hỏi:
- Chủ nhân! Xử lý người này thế nào?
Tiễn Ý vẻ mặt oán độc nhìn qua Nhạc Trọng lạnh giọng nói:
- Nhạc Trọng! Có gan mày giết tao đi! Thái Hưng Hội sẽ không bỏ qua cho mày!
Tiễn Ý lúc này nhiệm vụ chủ yếu là tới đây gây quyết tuyệt giữa Nhạc Trọng cùng Hoa Hưng Hội. Hắn quá mức ngang ngược càn rỡ, đánh giá sai thực lực và phản ứng của Nhạc Trọng cho nên bản thân biến thành thế này.
Sắc mặt Hàn Vượng tái nhợt đi tới trước người Nhạc Trọng cầu khẩn:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, anh ngàn vạn lần không nên giết hắn. Nếu anh giết hắn thì quan hệ giữa anh và Thái Hưng Hội không cách nào vãn hồi được! Cầu anh đừng giết hắn!
Hàn Vượng ở bên trong Thái Hưng Hội là người hái chim bồ câu, hắn không muốn Thái Hưng Hội và Nhạc Trọng kết cừu hận không thể phá giải, song phương tử đấu làm rất nhiều người chết.
Nhạc Trọng nhìn qua tên nam tử biến thành người sói cấp hai.
- Anh tên gì?
Tên người sói cấp hai thành thật trả lời:
- Tôi là Trần Lạc!
Nhạc Trọng nhìn qua Tiễn Ý lạnh lùng ra lệnh.
- Trần Lạc! Đi giết hắn! Từ nay về sau anh chính là người của tôi, nếu không...
Trong mắt Trần Lạc hàn quang hiện ra, do dự một hồi vẫn cắn răng đi tới trước người Tiễn Ý.
- Thực xin lỗi, Tiễn thiếu. Tôi còn muốn sống sót.
Trong mắt Tiễn Ý hiện ra thần sắc khinh miệt nhổ một ngụm nước bọt vào người của Trần Lạc:
- Phi! Mày là súc sinh đáng chết! Một ngày nào đó mày sẽ bị con chó người Hoa này giết chết, tao đi trước một bước xuống địa ngục chờ mày!
Trần Lạc không tránh không né mặc cho nước bọt của Tiễn Ý rơi vào trên người của mình, sau đó một tay đánh vào đầu của Tiễn Ý.
Răng rắc một tiếng, cổ của Tiễn Ý trực tiếp vặn vẹo, hai mắt hào quang cũng trở nên ảm đạm lại.
- Hết!
Hàn Vượng nhìn qua Tiễn Ý chết thì trong lòng cũng biết chuyện này không cách nào vãn hồi. Sắc mặt của hắn tái nhợt nhìn qua Nhạc Trọng và trong nội tâm âm tình bất định. Nhạc Trọng đã giết chết Tiễn Ý, tự nhiên không quan tâm giết nhiều hơn hắn, hắn không muốn chết.
Nhạc Trọng nhìn qua Hàn Vượng thản nhiên nói:
- Hàn Vượng, anh quay về nói cho Tiễn Minh Thắng! Tôi không muốn là địch với Thái Hưng Hội, thế nhưng mà Thái Hưng Hội nếu chọc tôi thì tôi cũng không khách khí, anh quay về đi!
- Ta sẽ chuyển lời về!
Hàn Vượng buông lỏng một hơi trực tiếp quay người rời đi.
Hàn Vượng vừa rời đi thì Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua Trần Lạc hạ đạt mệnh lệnh:
- Trần Lạc! Đem những tình báo mà anh biết về Thái Hưng Hội nói cho tôi nghe.
- Vâng! Thủ lĩnh!
Trần Lạc đã hoàn toàn phản bội Thái Hưng Hội, hắn cũng không có gánh nặng tâm lý nữa, một tia ý thức đem tình báo của Thái Hưng Hội nói hoàn toàn cho Nhạc Trọng biết, làm cho Nhạc Trọng hiểu hư thật của Thái Hưng Hội.
Thái Hưng Hội tổng cộng có bảy thủ lĩnh, hội trưởng là Tiễn Minh Thắng, trừ hội trưởng ra còn lại là sáu phó hội trưởng. sáu phó hội trưởng này theo thứ tự là Trần Thư, Diêu Lập Hóa, Phạm Thiểm, Minh Uy Hợp, Mộc Hùng, Quy Kính.
Mỗi thủ lĩnh này dưới trướng có hơn một ngàn bộ hạ trực thuộc, đồng thời bảy tên thủ lĩnh này mỗi người thực lực rất cường hoành.
Thái Hưng Hội là tổ chức liên minh, bảy thế lực liên hợp có thể tụ tập ra bạn bộ đội. Tại Bangkok thì Thái Hưng Hội là thế lực cường đại nhất.
Có được thế lực to lớn này hậu thuẫn cho nên Tiễn Ý lúc này mới có thể hung hăng bá đạo như vậy. Trên thực tế Tiễn Ý cũng bức hiếp không ít thế lực nhỏ và người thường.
Tuy Thái Hưng Hội nhân khẩu rất đông, thế lực khổng lồ, nhưng mà có một chuyện đáng buồn. Đầu tiên trong vũ khí nặng của bọn họ không nhiều, bảy thế lực liên thủ chỉ có hai ngàn khẩu súng trường và một ít vũ khí nhẹ.
Thái Hưng Hội có được hơn hai mươi vạn nhân khẩu, cũng không phải bắt đầu là có nhiều người như vậy. Sau tận thế và trải qua chiến tranh, đàm phán các loại thủ đoạn mới thành lập được như bây giờ. Ở Bangkok đúng là có kho súng đạn và binh doanh cỡ lớn, nhưng ở gần đó tụ tập hơn ba trăm vạn tang thi, không có vũ khí đừng nói tiêu diệt tang thi.