Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá

Chương 14: Tiếng súng trên núi




Dịch giả: NhịGiaBro

Chỉ một lát sau, đối phương liền trả lời lại:

- Trước khi ngươi đặt túi du lịch xuống ghế, thì ta đã chú ý rồi. Làm nghề này, thì phải có khả năng quan sát tốt, cho nên lúc ấy ta đã nhìn rõ ràng phía dưới của túi du lịch cũng không có tờ báo.

Nhìn đến câu trả lời của đối phương, Triệu Tinh cũng có cảm giác bội phục sự cẩn thận của đối phương, cái này có thể gọi là tinh thần nghiệp vụ đi.

Sau đó Triệu Tinh liền đáp lại:

- Lúc đó ta cũng không có lấy tờ báo đó ra, hơn nữa tờ báo hẳn là bị gấp lại, cho nên không thể nào dùng để lót phía dưới túi du lịch được.

Sau đó, đối phương lại hỏi tiếp:

- Sau đó ngươi còn mơ giấc mơ khác nữa không?

- Không có mơ nữa, làm cho ta cũng không hiểu vì sao lần đó lại có giấc mơ kỳ quái như thế.

Đối phương lại tiếp tục trả lời:

- Đúng thế, tờ báo bị gấp lại làm đôi, chỉ có lớn bằng quyển sách giáo khoa cho nên không lót vừa cái túi du lịch.

Sau khi rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, Triệu Tinh liền nhìn thấy phía dưới bài viết của hắn có một cái comment:

- Chuyện hai người kể thật là hay, làm cho người ta có chút mơ mộng viễn vông, chờ mong câu chuyện tiếp theo của hai người.

Người lúc trước lại viết:

- Từ hôm gặp được chuyện đó về sau, ta đều nghĩ mình đã gặp quỷ, cho nên tối đến rất khó ngủ. Cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ như thế, nhưng không nghĩ lại gặp ngươi. Sau khi nghe giải thích ta cảm thấy nó còn kỳ quái hơn cả chuyện gặp quỷ, nhưng mà ta lại có thể ngủ ngon không bị ám ảnh bởi chuyện trước đó nữa. Hy vọng sau này ngươi có mơ được cái gì nữa thì có thể chia sẻ một chút, cho mọi người mở mang kiến thức.

Triệu Tinh đáp lại:

- Được, Chúc ngươi ngủ ngon.

Nói chuyện trên bài viết xong, đã giúp hắn chứng minh được chuyện hắn đã đi qua " Nhà ga Trường An", hơn nữa hắn còn biết sau khi mình ngủ thì Triệu Tinh cũng sẽ biến mất. Điều này làm cho hắn có chút sảng khoái trước khi đi ngủ.

Nếu như không phải hôm nay trùng hợp có người cho hắn biết, thì có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mình rời đi.

Thử nghĩ mà xem, nếu như trong giấc mơ gặp được nguy hiểm, thì hắn có thể dùng cách ngủ để rời khỏi đó. Cách này chẳng những có thể khiến cho mình tránh khỏi nguy hiểm, mà còn có thế giúp cho người bị mình nhập vào cũng tránh khỏi nguy hiểm.

Ngày hôm say, Triệu Tinh di mua một cây gậy gỗ, nhưng mà hắn cũng không có luyện tập quyền cước cùng côn pháp. Bởi vì hắn cảm thấy tay, chân, cùng cơ thể đều rất là mệt mỏi, đau nhức. Có thể là do ngày hôm qua vận động quá sức, phải đến ngày thứ 3 thì cảm giác đau nhức này mới biến mất, khi đó hắn mới bắt đầu luyện tập trở lại. Từ đó trở đi chỉ cần trời không có mưa thì tối tối hắn đều đi luyện tập quyền cước và côn pháp.

Mỗi ngày hắn đều kiểm tra bài viết trên mạng của hắn, nhưng cũng không có quá quan tâm lắm nữa, bời vì sau khi xác định được chuyện ở nhà ga, thì hắn đã chắc chắn rằng " Triệu Thải là có thật".

Còn những comment liên quan đến chuyện ở phòng chờ, thì mấy ngày nay bàn luận cũng khá là sôi nổi. Nhưng mà đa số đều cho là người kia là Triệu Tinh mời đến để dựng chuyện, nội dung mà hai người nói quá huyền ảo. Nhưng vẫn có nhiều người thừa nhận nội dung của bài viết khá là thú vị, đáng để xem. Cũng có không ít người chờ mong Triệu Tinh viết giấc mơ mới.

Vào ngày thứ tư, khoảng hơn 3 giờ chiều, có người comment đề nghị:

- Nếu lúc đó đã có cảnh sát tham dự vào chuyện này, vậy ai có khả năng thì hãy tìm người cảnh sát đó thử hỏi xem sao, tăng cho câu chuyện thêm tý màu sắc.

Sau đó người này cũng không viết thêm gì nữa, nhưng mà người lúc trước trả lời cho Triệu Tinh chuyện ở trong nhà ga thì lại comment trả lời lại:

- Người cảnh sát lúc đó công tác ở đồn công an cạnh nhà ga, nếu như ai có hứng thú, thì nghĩ cách vào trong đó hỏi xem họ kết luận chuyện này như thế nào.

Mấy ngày nay Triệu Tinh cũng có chú ý đến các comment, nhưng mà những comment này cũng không có cái gì hữu dụng đối với hắn cho nên hắn cũng không có comment trả lời lại. Sau khi đọc mấy cái comment cuối, hắn liền mong muốn cái bài viết này có thể lắng xuống, bời vì hắn sợ sẽ có cảnh sát để ý chuyện này. Như thế sẽ khiến cho hắn đối mặt với nhiều phiền toái mà hắn không đoán trước được.

Thế là hắn liền tạo một cái tài khoản mới, sau đó comment phía dưới bài viết:

- Ta đã hỏi thăm qua tin tức ở đồn công an cạnh nhà ga rồi, năm đó cũng không có xảy ra chuyện này. Nhưng mà chuyện này cũng thật sự làm cho người ta phấn khích, đáng giá để khen ngợi.

Sau đó cái mục " chuyện ở phòng chờ" cũng không còn có ai comment nữa, cho nên hắn cũng dần dần yên tâm hơn.

Sáu đó lại đến tối thứ 6, Triệu Tinh lại đi vào giấc mơ.

.......

Trương Thanh Sơn là đội trưởng của một tiểu đội kháng chiến chống Nhật. Buổi chiều ngày hôm qua, vì để đảm bảo an toàn cho đại bộ đội trong khi rút quân, hắn dẫn theo tiểu đội của mình ở lại trong núi để đoạn hậu. Nguyên nhân lựa chọn đoạn hậu ở chỗ ngọn núi, là vì ở đây có thể dễ dàng rút lui hơn nếu như chạm trán với quân địch.

Tối hôm đó, nhân lúc trời tối thì hắn và đồng bọn liền rút lui. Sau khi may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của quân địch, hơn nữa hiện tại cũng đã khuya, hắn liền quyết định ngủ trên đất một hôm.

Mà ngủ ở khu vực đất hoang cũng khá là nguy hiểm, nguy hiểm nhất là có thể bị sói tấn công. Còn về việc quân địch lục soát đến, thì hắn tự tin có thể thoát khỏi được. Bời vì khi đi ngủ Trương Thanh Sơn vẫn còn có thể giữ vững được tính cảnh giác của mình, chỉ cần có quân địch lục soát ở xung quanh, thì hắn có thể cảm nhận được và tỉnh dậy. Sau đó lợi dụng bóng đêm để thoát khỏi đây một cách nhẹ nhàng.

Còn việc phòng bị bị sói tấn công thì hắn chọn một sườn dốc, sau đó nằm xuống và để vài nhánh cây chắn ngang trên người. Làm như vậy một là có thể thông thoáng, thứ hai là nó có thể cản một chút gió nhằm giữ ấm cho cơ thể, ngoài ra khi bị sói tấn công thì sẽ có một chút vật cản phía trước, để cho hắn có đủ thời gian để tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại thì hắn tự tin bằng vào thực lực của mình cùng với trong tay còn có vũ khí thì khi đó cũng không sợ bị chó sói tấn công nữa.

Còn về việc vì sao lại mạo hiểm để đi ngủ mà lại không phải là chờ ngày mai tìm được đại bộ đội khi đó có thể ngủ mà không còn phải lo lắng an toàn của chính mình.

Nguyên cũng chỉ có một đó là không ai có thể chắc chắn rằng ngày mai hắn có thể gặp được đại bộ đội hết, hơn nữa có gặp được thì cũng không ai chắc chắn rằng lúc đó sẽ có chỗ thuận lợi để ngủ đâu. Dù sao hiện tại cũng là đang lúc chiến tranh, hơn nữa ở bên kia ngọn núi, quân địch còn đang tiến hành thanh trừ đặc biệt đâu. Nếu như không nhân lúc ban đêm rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều một chút để phục hồi sức lực và điều chỉnh trạng thái, lỡ đâu ngày mai gặp được quân địch thì lấy trạng thái lúc đó thì chắc chắn xác suất bị thương sẽ cao hơn là hiện tại. Vì vậy Trương Thanh Sơn quyết định lựa chọn cái có xác suất nhỏ hơn, ngoài ra hiện tại hắn cũng rất là buốn ngủ.

Lúc này có lẽ có người thăc mắc, dù sao thì chỉ cần Trương Thanh Sơn không phải ông lão 7 80 tuổi, thì chỉ có một đêm không ngủ thì hôm sau cũng không thể nào đến mức đi đứng không nổi chứ. Đúng là như thế, hiện tại Trương Thanh Sơn cũng mới có hơn 20 tuổi một chút mà thôi, nếu như một đêm không có ngủ thì hôm sau cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt, ăn uống của hắn. Nhưng lại có ảnh hưởng đến tinh thần và hành động của hắn. Mà hiện tại đang là lúc đánh nhau với quân địch, chuyện thắng bại của cuộc giao tranh chỉ được quyết định dựa vào ai phản ứng nhanh hơn, dựa vào sự phát huy của mỗi người.

Còn về phần vì sao Trương Thanh Sơn lại không leo lên trên cây mà ngủ, do là trời ban đêm khá là tối, ngủ ở trên cành cây sẽ dễ dàng bị phát hiện ra hơn là ngủ dưới đất. Hơn nữa chỗ ngủ mà hiện tại Trương Thanh Sơn lựa chọn, bốn phía cũng khá là trống trải, như vậy khi có địch nhân tiếp cận hắn có thể lựa chọn nhiều đường chạy hơn.

Nhưng mà sáng nay dậy, sau khi đi được một đoạn thì hắn phát hiện ra hắn đã bị lạc đường.

Trương Thanh Sơn lớn lên ở đây từ nhỏ, trong nhà có nghề gia truyền là làm thợ săn. Trước khi tham gia quân ngũ hắn cũng đã từng là thợ săn, hắn săn thú để mưu sinh, hắn có hai kỹ năng mà hắn khá tâm đắc. Một là bắn súng rất chuẩn, hai là chơi đùa phi đao cũng rất khá. Thành thạo hai cái kỹ năng này, làm cho hắn săn thú khá dễ dàng, cũng tiết kiệm được chút đạn dược, bớt tốn kém khi đi săn.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều ở trong này săn thú, cho nên rất quen thuộc. Nhưng mà sáng hôm nay, sau khi thức dậy đang định đi tìm bộ đội chủ lực, thì hắn bỗng phát hiện ra là hắn không biết hiện tại đang ở đâu.

Những cỏ cây, hoa lá xung quanh cũng không có biến hóa đặc biệt gì, mà là hắn không hề quen thuộc với những khung cảnh xung quanh. Ví dụ con đường ở trước mặt hắn, các khe rãnh nằm xung quanh lại khác xa với trí nhớ của hắn, làm cho hắn cảm thấy xa lạ. Khiến cho hắn không thể biết được mấu chốt của chuyện này là nằm ở đâu.

Một đường đi về phía trước, Trương Thanh Sơn rất cẩn thận, bởi vì hắn biết quân địch đang càn quét ở vùng núi này, nếu không muốn bị phục kích thì phải phát hiện quân địch trước. Cho nên mỗi khi bước đi hắn đều quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh. Sau khi xác định đã an toàn thì hắn mới đi tiếp, sau đó lại tiếp tục quan sát xung quanh, rồi lại đi tiếp, cứ tiếp diễn như thế.

Sau trận đánh ngày hôm qua, hiện tại trên người hắn chỉ còn có 1 viên đạn, trên người hắn mang theo một khẩu Mauser C96, 2 cái dao găm. Điều này làm cho sức chiến đấu của hắn bị giảm hẳn, cho nên hắn phải thật cẩn thận.

Ngoài ra trên người hắn còn mang theo hai đồ quân dụng là một cái ấm nước và một hộp đồ ăn và một cái đai lưng bằng da dùng để để băng đạn, những thứ này đều là thu thập được từ tay quân địch.

Trong cuộc chiến ngày hôm qua, hắn còn có một khẩu súng trường, nhưng sau khi bắn hết đạn và để tiện cho việc hành động cho nên hắn đã giấu đi.

Bởi vì thiếu đạn dược cho nên hiện tại sau khi đi về phía trước hắn cũng cẩn thận quan sát xung quanh, để tìm cho mình một con đường tẩu thoát nhanh nhất nếu như có gặp được phục kích.

Ngay khi hắn đang thăm dò xung quanh con đường đi lên núi, thì hắn nghe được một tiếng núi truyền đến từ rất xa, vị trí đại khái của nó cũng phải nằm ở chân núi đằng kia. Tiếng súng không có dày đặc mà chỉ vang lên ba tiếng cách nhau một lúc. Từ tiếng súng hắn có thể đoán ra đây là của khẩu súng trường bắn ra.

(DG: Phía trên có mấy chỗ tác giả viết là “ Tiểu Quỷ Tử” nhưng vì ta thấy nó sao sao ấy, cho nên đã đổi lại thành “ quân địch”. Mọi người mà có ý kiến gì thì hãy comment nhiều lên nhé.)