Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 180: Pho tượng trong cung điện




Lúc hai người xông vào cung điện, mấy thế lực khác phải trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cục cũng đột phá được Tử Vong sơn cốc.

Bởi vì chỉ có duy nhất một con đường dẫn lên đỉnh Yêu Phong, mấy thế lực không thể tránh khỏi đụng độ nhau, cũng may mà mục tiêu của mọi người đều là cung điện trên đỉnh núi, cho nên không phát sinh chuyện máu me gì, gần như là đường ai nấy đi, rất ít nói chuyện với nhau.

Lúc đến, phái Thiên Tâm có khoảng bốn mươi, năm mươi người, đến bây giờ tất cả các đệ tử cộng thêm mấy vị trưởng lão còn chưa đủ ba mươi người, có một số đệ tử còn bị nội thương rất nặng, vì không cản trở, những đệ tử bị thương nặng này được để lại dưới chân núi, cho nên đội ngũ hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi người.

Phái Thiên Tâm còn thế, những môn phái khác sao có thể khá hơn được.

Môn phái bị tổn thất nhiều nhất chính là Tinh La Môn, nhân số của họ vốn đã không nhiều, sau khi bị Lăng Tiêu giết gần mười người, đã thiệt hại mất phân nửa rồi, nhưng đệ tử của phái Thanh Thành cũng tổn thất không ít, hơn nữa trong số họ còn mất đi một người thân phận quan trọng, đó chính là Diệp Đan.

Ngay từ đầu, Lạc Thư Hà còn tưởng Diệp Đan có việc gì nên tới chậm, cho nên mới không tập hợp kịp, cũng như Lý trưởng lão vậy, về sau mới biết Diệp Đan chết rồi, mà người giết gã chính là đệ tử của phái Thiên Tâm.

Dù đã biết rõ hung thủ là người của phái Thiên Tâm, nhưng Lạc Thư Hà không ra lệnh cho các đồng môn phải sống chết với phái Thiên Tâm, dù sao món nợ máu này phái Thanh Thành sẽ sớm tìm họ để đòi lại thôi, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng nếu ai cẩn thận để ý kỹ sẽ thấy lúc đệ tử phái Thanh Thành nhìn về phía phái Thiên Tâm, ánh mắt kia luôn giấu giếm sát khí cố kiềm nén, những người cẩn thận này đương nhiên là Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm rồi.

Không khéo là, vốn bọn họ phải đi cùng phái Thiên Tâm để lên núi Yêu Phong, nhưng hai người không có sức chiến đấu, cộng thêm việc Thang Vân Kỳ cố ý xa lánh họ, cho nên sau khi qua được Tử Vong sơn cốc, hai người bị phái Thiên Tâm để lại dưới chân núi, ở cùng với những đệ tử bị trọng thương.

Chắc ai cũng đoán được kết quả, vì Hồn thú không tìm được Phục Tử Lâm trong đám người đang lên núi, đành phải tự xuống núi đi tìm.

Cũng may mà họ không rời khỏi khu vực Yêu Phong, nếu không dù Hồn thú có lợi hại đến mức nào cũng không thể rời khỏi Yêu Phong mà tìm Phục Tử Lâm được.

Nó cảm thấy mình là yêu thú khốn khổ nhất trong lịch sử, những yêu thú khác đều bị đan sư và tu luyện giả tới tận cửa tìm, vậy mà nó lại bị ép phải chủ động tìm đan sư để khế ước, còn có con yêu thú nào khốn khổ hơn nó đây?

Lại nói tới Du Tiểu Mặc, suýt nữa đã bị thủ vệ kia đục cho một cái lỗ to tướng trên người, có điều dù nhìn hai tên thủ vệ kia có dữ tợn thế nào, cũng chẳng phải đối thủ của Lăng Tiêu.

Chỉ là vì không muốn giúp mấy người phía sau, cho nên Lăng Tiêu không biến chúng thành một đóng sắt vụn, y ôm Du Tiểu Mặc xông thẳng vào cung điện, hai gã thủ vệ vì không tìm thấy mục tiêu, lại khôi phục lại trạng thái như hai bức tượng.

Ngay sau khi hai người tiến vào cung điện, cánh cửa lớn ‘Rầm’ một tiếng rồi đóng lại.

Cánh cửa dày khép lại ngăn cản hết tia sáng chiếu vào từ bên ngoài, nhưng nguyên liệu để xây dựng cung điện có vẻ không phải là vật liệu bình thường, bản thân chúng đã tự tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tuy không quá sáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ.

Đại điện vô cùng rộng lớn, trong đó thì mấy cây cột khổng lồ được tạo thành từ một loại đá màu trắng là bắt mắt nhất, bởi vì chung quanh những cây cột này đều được bày đặt một cái đế để nến, trên đế được cắm ba ngọn nến màu xanh tiếc, ngay sau khi cửa đóng lại không đến năm giây, mấy ngọn nến này lập tức bùng cháy.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ đại điện đã bị bao phủ bằng một ánh sáng lanh lét, khung cảnh vốn đã u ám, lúc này càng thêm quỷ quái.

Du Tiểu Mặc muốn gào thét, thật không dám khen ngợi khiếu thẩm mỹ của chủ nhân nơi này, quan trọng nhất là sao cứ phải dùng nến màu xanh, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nến màu xanh lè thế này đó, một tòa cung điện vốn còn đẹp đẽ nhường nào, bây giờ thì biến thành nhà ma thật rồi.

“Lăng sư huynh, chỗ này u ám quá, liệu có ma quỷ gì đó không?”

Du Tiểu Mặc chà xát đám da gà da vịt đang cố gắng nổi lên, răng va lập cập vào nhau.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn, cảm thấy buồn cười, “Có quỷ hay không thì ta không biết, nhưng ta thật sự biết rõ có kẻ đang giả thần giả quỷ.

Phải, cái kẻ giả thần giả quỷ kia đương nhiên là chủ nhân của cung điện này, một vị tu luyện giả vô cùng quái gở.

Có điều trên đời này liệu có quỷ hay không thì hắn không dám nói chắc, nếu như ở Trái Đất, hắn sẽ thà tin có còn hơn không, nhưng ở không gian này, Du Tiểu Mặc cảm thấy, cho dù có quỷ, thì quỷ cũng phải sợ người.

Hai người đi vào bên trong, mãi tới cuối đại điện, rốt cục mới nhìn thấy một pho tượng lớn.

Trước mặt pho tượng có mười cái bệ đá được xếp đặt chỉnh tề, trên bệ đá dường như được bày thứ gì đó, thứ đồ vật kia bị một ánh sáng mờ ảo bao phủ, mơ hồ đến mức hoàn toàn không thấy rõ thứ gì bên trong.

Lăng Tiêu nói, “Những thứ này là bảo bối trong cung điện.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng ngời, “Thế… có thể lấy không?”

Lăng Tiêu mỉm cười vui vẻ, “Ngươi đi xem đi.”

Trong lòng Du Tiểu Mặc hơi động, vừa bước một bước, lập tức rụt về, “Hay là ngươi đi đi.”

Lăng Tiêu cười mắng, “Nhát chết.”

Du Tiểu Mặc lẩm bẩm: “Cái này gọi là cẩn thận!” Nhìn mấy chùm sáng kia đã biết rõ là có vấn đề, hắn đâu có ngốc, mà ngốc cũng không ngốc tới mức cứ đần độn chạy tới đó.

Trực giác của Du Tiểu Mặc thường rất đúng, nhìn những bảo bối kia có vẻ dễ lấy như trở bàn tay, nhưng trên thực tế đầy rẫy bẫy rập được bố trí xung quanh.

Lăng Tiêu vừa đi tới không đến vài giây, mấy ngọn nến màu đỏ nhìn có vẻ bình thường đột nhiên tỏa sáng, thứ ánh sáng màu đỏ này lập tức ngăn cản hết ánh nến xanh bên ngoài, bao phủ quanh hai người.

Cùng lúc đó, hai viên bảo thạch chỗ mắt pho tượng bỗng sáng lên, một màu đỏ như máu cực kỳ yêu dị, tia sáng lập lòe, một âm thanh khàn khàn xưa cũ tràn ngập tang thương, mang theo cả sự hờ hững lạnh lẽo, vang lên khắp đại điện.

“Người đã tới được đây chính là người có duyên, nếu muốn lấy bảo bối thì phải qua được thử thách của ta.”

Vừa nói xong, đám ánh sáng trên mười bệ đá lập tức bay lên lơ lửng, lộ ra những thứ đồ bị che giấu, tổng cộng có mười món, nếu như lọt ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ khiến các thế lực tranh nhau tới máu chảy thành sông.

Du Tiểu Mặc nhìn mỗi một món là nước miếng lại chảy dài thêm.

Bệ đá đầu tiên chứa một cây linh thảo có cấp bậc không cấp, đoán sơ sơ có khi còn hơn cả hoàng huyết thảo.

Bệ đá thứ hai là một bản công pháp, bên trên viết mấy chữ sáng loáng – Công pháp cao cấp Tử Vân Dực.

Bệ đá thứ ba là một viên linh đan, có thể nằm ở nơi này, khẳng định cấp bậc không thể thấp nổi.

Bệ đá thứ tư là một quả trứng, nhưng không rõ cụ thể là trứng gì.

Bệ đá thứ năm là một khay chứa các loại hạt giống không biết tên, đủ màu đủ sắc, có vẻ như không cùng một loại.

Bệ đá thứ sáu cũng là một bản công pháp, nhưng không phải dành cho tu luyện giả, mà dùng để tu luyện sức mạnh linh hồn, thậm chí nó còn là một quyển công pháp cao cấp.



Bệ đá thứ mười, Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn nó mới thấy được mấy chữ viết trên đó – Đơn thuốc cao cấp!

Hai con mắt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài, ở đây thậm chí còn có đơn thuốc cao cấp sao?

Du Tiểu Mặc kích động, nước miếng chảy ròng ròng mà lay lay tay áo của Lăng Tiêu, “Lăng sư huynh, nhanh nhanh vượt qua thử thách đi, món cuối chính là món bảo bối tốt nhất đó.”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Chỉ cần món cuối?”

Du Tiểu Mặc quệt miệng, “… Thực ra ta muốn tất cả.”

Lăng Tiêu làm cái vẻ mặt ‘Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà’, “Chủ nhân cung điện sẽ không tốt tính như vậy đâu.”

Du Tiểu Mặc nói, “Không sao, chúng ta có thể cướp.”

Lăng Tiêu cười nói: “Đây rõ ràng là hành vi của thổ phỉ.”

Du Tiểu Mặc làm bộ giận dữ: “Nói bậy, ta chỉ không muốn các bé bảo bối nằm cô đơn ở trong cái cung điện lạnh băng này thôi.”

Lăng Tiêu đẩy hắn ra trước, “Thế ngươi đi lấy đi.”

Du Tiểu Mặc lập tức lui về, “Ngươi đi đi.” Hắn cứ có cảm giác cái pho tượng kia rất kì cục.

Lúc này, có vẻ pho tượng cũng chẳng còn kiên nhẫn đợi hai người đôi co, không chờ bọn họ lựa chọn đã mở miệng, vẫn là âm thanh khàn khàn như trước, “Thử thách của ta là, giết chết bạn của ngươi, tất cả bảo bối ở đây sẽ thuộc về ngươi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Lăng Tiêu cười vô cùng xảo trá, “Tiểu sư đệ, làm sao bây giờ? Hắn bắt ta giết ngươi nè.”

Du Tiểu Mặc quay người, “Chúng ta không thèm.”

Lăng Tiêu cười ha ha, “Cứ bỏ đi như vậy hả? Thật sự không thèm?”

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, nhìn y bằng ánh mắt vô cùng đau đớn, “Ta đâu có giết được ngươi.”

Vừa dứt lời, một tiếng cốp vang lên, đầu đã bị gõ một cái.

Du Tiểu Mặc dùng hai mắt đẫm lệ nhìn y, sao tên này lại gõ đầu hắn nữa.

Lăng Tiêu cười mắng, “Ngươi cũng tự hiểu ghê ha, nhưng mà, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”

Khí thế của Du Tiểu Mặc lập tức xẹp lép, bĩu môi nói: “Thực lực của ngươi còn cao hơn cả chủ nhân cung điện này, cũng không phải là đan sư, lấy mấy thứ kia thì có tác dụng quái gì?”

Lăng Tiêu không chịu nổi sự ngu ngốc của hắn nữa, đành nói, “Đồ ngốc, vừa xem xét cũng biết cái vụ thử thách này chỉ là một cái bẫy, ngươi còn tưởng thật, ngươi nhìn thứ gì dưới chân chúng ta kia.”

Du Tiểu Mặc cúi đầu nhìn, không phải là sàn nhà sao? Liếc trộm Lăng Tiêu, tên kia đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với hắn, rụt cổ lại, được rồi, hình như có vẻ mấy đường vân nhìn như trận pháp nào đó? “Đây là cái gì?”

Lăng Tiêu tức giận tới muốn gõ đầu hắn: “Ngươi cho rằng bảo bối dễ lấy như vậy hả? Chủ nhân của cung điện này cũng chỉ muốn lợi dụng lòng tham của mọi người, đợi chỗ này bị vấy đầy máu tươi, trận pháp sẽ khởi động, đến lúc đó thì chẳng còn kẻ nào trốn thoát nổi.”

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, lần này thật sự hoảng sợ.