Truyện Tình Tuổi Teen

Chương 4: Chương 4





Phòng của Phong không lộn xộn và bừa bãi như phòng mấy thằng bạn của tôi..nó khá là ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ..
-Cậu có vẻ là tín đồ của THE BESTLES nhỉ?
Tôi hỏi khi thấy trên tường treo đầy ảnh của họ..
-Ồ, có cả ghi ta nữa này..
Tôi quay sang Phong hỏi 1 cách thích thú:
-Cậu biết chơi ghi ta không?
-Có chứ.. con trai thì phải biết chơi đàn ghi -ta.
Phong nói rồi vớ lấy cây đàn ở đầu giường..
-Hằng thích nghe bài gì?
-"Cô bé mùa đông" đi..
Tôi đề nghị..
-Uh..
Và cậu ấy vừa đánh đàn vừa khe khẽ hát:
Từng cơn gió khẽ vô tình

Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường
Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về
Cô bé đáng yêu của tôi
Mùa đông đến em vẫn cười
Em ước mình là bông tuyết ngoài trời
Để được bay mãi lên thiên đường
Một thiên đường tuyết rơi
Tuyết chẳng có đâu em ơi
Chỉ có tôi bên cạnh em thôi
Mùa Đông đến gió khiến em se lạnh
Đừng lo vì còn tôi đây.
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu
Tôi nhìn em, em đỏ mặt, em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi
Môt mùa đông em đứng đó
Một mùa đông êm đềm....
..........không hiểu sao khi nghe Phong đàn và hát bài đó, tôi có cảm giác lạ lắm..trái tim tôi như thổn thức..và tôi..hơi sến..nhưng tôi ước rằng cô bé mùa đông đó là tôi, còn cậu bạn trong bài hát đó là Phong...Chà, nếu như vậy thì tốt quá nhỉ...
Buồn thật, điều đó là 1 mong ước quá xa vời đối với tôi..tôi biết Phong hay galang, giúp đỡ bạn gái..nhưng tôi không biết trong tim cậu ấy có 1 chút tình cảm gì đó, (nhỏ thôi) dành cho tôi không....chắc là không rồi....Không sao, dù sao tôi vẫn có quyền mơ mộng, vẫn có quyền tưởng tượng cậu ấy là bạch mã hoàng tử của tôi
Từ cái hôm ở nhà Phong về, tôi mơ mộng và nghĩ về tình yêu chưa nói của mình nhiều hơn, có nên nói rõ tình cảm của mình với cậu ấy không nhỉ? Điều đó có thể giúp tôi nhẹ nhõm và thoát khỏi ách thống trị của Huy ...Không, tôi không dám, tôi sợ bị từ chối...điều đó là quá sức với 1 người có lòng tự trọng cao ngất ngưởng như tôi..Thôi vậy, cứ để nó ở đó, cứ để tình yêu đó ngủ yên trong trái tim bướng bỉnh của tôi...
-Huy à, ông hết đứa cặp hay sao mà lại cặp với 1 đứa như nhỏ Hằng.
Đó là tiếng của 1 tên con trai đập vào tai tôi khi tôi đi ngang qua 1 dãy hàng lang..
Lại là chuyện của tôi và Huy nữa rồi...Hic, tôi đã bảo bao nhiêu lần với thằng mất dạy ấy là phải đính chính lại tin đồn cặp kè này gấp thế mà không hiểu sao hắn vẫn không chịu làm..tức muốn ói máu..mà người ta tưởng tôi ham hố gì hắn làm sao? Sự thật là trên đời này không ai lại thích 1 kẻ bắt nạt, sai vặt và đặt ình những mĩ danh như: xác chết trôi, hồn ma cả..
-Kệ tôi, ông mà nói nữa là tôi đập cho ông 1 trận bây giờ..
Giọng Huy oang oang..
-Nhưng nó xấu thật mà..

Một thằng khác xen vào..Hic, lời của gã đó nói làm tôi méo cả mặt...tôi hay nói rằng tôi chẳng quan tâm đến bề ngoài của mình, nhưng nếu có cơ hội tôi vẫn mong gã phát ngôn ra câu nói vừa nãy ra ngoài đường bị xe công nông cán.
-Có cái mặt ông xấu thì có..Hằng rất dễ thương..tôi cấm ông nói bồ tôi xấu nghe chưa..?
Oái..cái gì..? Hắn vừa nói cái gì..hắn vừa khen tôi dễ thương ư? Thật không thể nào tin được...giờ ngẫm lại thì Huy cũng không đến nỗi xấu xa lắm .
Đột nhiên hắn xuất hiện đột ngột trước mặt tôi, và khi thấy tôi thì mặt hắn thoáng đỏ 1 chút..
-Cô ở đây lâu chưa vậy?
-À, đủ để nghe cậu khen tôi dễ thương.
Tôi nhe răng nhìn hắn cười, sau lưng tôi và hắn là Tuấn - Nghĩa, bộ đôi cùng Huy nổi tiếng ăn chơi, sát gái trong trường...Khiếp, 2 cái đứa vừa nói xấu tôi xong giờ lại mở miệng cười toe toét, không biết ngượng..Thế là tôi, với thái độ không thân thiện lắm, lườm chúng 1 cái suýt rách cả mắt.
-Hằng, cô có biết câu này không?
-Câu gì?
Tôi ngô nghê nhìn hắn hỏi..
-À, đẹp mà khiến người ta yêu chỉ là đàn bà, còn xấu mà làm cho người ta yêu mới là nữ hoàng..
-Đúng, đúng.
Tôi gật đầu lia lịa.
-Tôi cũng nghĩ vậy..mà theo cách nói như thế thì cô là nữ hoàng của các nữ hoàng rồi.
Sao trên đời này lại có 1 đứa con trai ăn nói thô lỗ với con gái như hắn thế nhỉ..có nghĩ như vậy thì cũng ko cần nói huỵt toẹt ra chứ?
-Cậu tưởng cậu đẹp trai lắm à? Cái mặt cậu cho tôi cũng ko cần..À, cần chứ, đem bỏ vào nhà vệ sinh thì cũng đuổi được ối ruồi muỗi đấy.
-Có cái mặt cô ấy..nguyên cặp mắt cô cũng đủ đem đi triển lãm kinh dị rồi, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng nhìn vào mắt cô tôi chỉ thấy đen thui thui, tối mò mò...

Hic, đúng là miệng lưỡi có gai, ăn nói thì độc địa, chửi nhau với hắn coi bộ tôi ko sống nổi, chửi hắn một thì hắn đốp 10, mà lời nào hắn nói cũng như dao găm vậy...chẳng bù với Phong..
-Dạo này cô có léng phéng với thằng Phong ko vậy?
Tự dưng hắn chụp lấy vai tôi, nhìn sâu vào mắt, dò hỏi..
-Vô duyên
Tôi gỡ vội tay hắn ra..kinh khủng, lỡ người khác thấy thi sẽ ra sao kia chứ?
-Cậu bớt xía vào chuyện người khác được ko? Ừ thì hôm qua tôi đến nhà cậu ấy chơi, cậu ấy đàn bài cô bé mùa đông cho tôi nghe đấy thì sao?
-CÁI GÌ, CÔ ĐẾN NHÀ HẮN À, CÔ LÀ CON GÁI MÀ, SAO LẠI ĐẾN NHÀ CON TRAI..?
Hắn hét to khiến những học sinh khác đi xung quanh phải quay lại nhìn.
-** miệng đi.
Tôi gắt..
-Mẹ tôi quen mẹ cậu ấy, cậu có ** miệng không hả..?
Tôi bất giác thấy sợ khi nhìn thấy ánh mắt của Huy, hic..nó đang long lên sòng sọc, và tay của cậu ta thì bóp lấy vai tôi đau điếng....cậu ta gằn giọng:
-Tôi thừa hiểu là khi hắn đàn xong bài đó thì cái đầu của cô nghĩ gì..Này, thôi mơ mộng đi..hắn tốt với tất cả bọn con gái chứ không phải mỗi mình cô, đừng có ảo tưởng, ảo tưởng nhiều thì đau nhiều mà thôi...