Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 111: Hiểu lầm




"Quan tĩnh có thuốc thoa ngoài da , em qua mượn cô ấy !" Vũ Nghê hất cánh tay Tưởng Vũ Hàng sang một bên , đi thẳng ra khỏi nhà ——

‘Cạch’ Tiếng cửa phòng mở ra , gương mặt xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề đang đứng trước cửa

"Quan Tĩnh , tớ vào một chút được không ?!" Vũ Nghê nhỏ giọng dò hỏi . Rõ ràng là đôi môi không bị xé rách lắm , nhưng lại làm cô đau đớn cau chặt chân mày

"Vũ Nghê , miệng cậu sao thế ?! Vào đi , người tình của tớ hôm nay không có ở đây !" Quan tĩnh nhìn vết thương , lo lắng lôi cô vào phòng , sau đó kêu cô đến ghế sofa ngồi xuống

Phòng của Quan tĩnh được thiết kế rất giống phòng cô , trang hoàng cũng thật lộng lẫy , trên tường là một màu hồng nhã nhặn , nhìn sơ có thể làm cho người ta kích động yêu đương

"A , thật là đau !" Vũ Nghê kêu lên một tiếng , trên trán bịn rịn một lớp mồ hôi , vết thương càng tiếp xúc với không khí sẽ đau nhiều hơn "Quan Tĩnh , cậu có thuốc xoa ngoài da , tớ có thể dùng được không ?!"

"Để tớ nhìn chút đã !" Quan Tĩnh nhẹ nhàng nâng gương mặt của Vũ Nghê lên , cẩn thận vạch môi cô ra

"Trời ạ , tại sao lại như vậy ?! Câu và Tưởng tổng hôn đến điên rồi à ?!" Quan Tĩnh ẩn ý cười giỡn

"Không phải , là do tớ không cẩn thận cắn trúng môi mình thôi" Nói được đến hai câu thì khóe miệng lại trở nên đau nhức , cô liên tiếp thở gấp

"Ha ha , xem ra cậu thật là . . . hung ác với miệng của mình !" Quan tĩnh trêu đùa nói , sau đó đứng lên đảo mắt tìm típ thuốc "Tới nghĩ bản tin hôm nay cậu nên để người khác thay thế đi . Nói chuyện khó khăn như vậy thì làm sao chủ trì tin tức đây ?!"

"Chút nữa chắc không sao đâu , không phải cậu thường nói thuốc xoa này rất ~ tốt sao ?!" Vũ Nghê che miệng ậm ừ

"Làm ơn , thuốc của tớ đúng là rất tốt , nhưng cũng không phải thuốc tiên , làm sao có thể chữa lành vết thương ngay tức khắc" Quan tĩnh cầm típ thuốc , sau đó nhìn vào bảng hướng dẫn sử dụng nói rõ "Vũ Nghê , không được rồi . Thuốc này không thích hợp với cậu , cấm dùng cho vết thương sưng đỏ !"

Quan Tĩnh đem típ thuốc đưa cho Vũ Nghê , để cô xem rõ mặt chú thích "Không phải là tớ không muốn cho cậu dùng , chỉ là vết thương này , xem ra phải bốn , năm ngày sau mới hết !"

"Nếu đi bệnh viện khâu lại , thời gian cũng không còn kịp !" Cô chẳng muốn miệng mình bị vá , đến lúc đó vết thương còn khuếch to hơn

Quan tĩnh vỗ nhẹ lên vai Vũ Nghê , không cách nào hiểu hét lên :"Cậu sợ gì chứ , Tưởng tổng đối với cậu không phải rất nghe lời sao , đừng nói là vị trí này , nếu cậu chịu đề xuất , không chừng Tưởng tổng còn ngoan ngoãn đưa cậu lên chức cao hơn !"

"Việc đó tớ không quan tâm , cậu hiểu tớ mà !" Vũ Nghê cầm típ thuốc chạy đến bên gương , nặn ra một chút thuốc , chuẩn bị xoa lên chỗ sưng !

Quan tĩnh từ trên ghế salon vọt tới bên người Vũ Nghê , giữ cánh tay cô lại , ngăn cản động tác "Vũ Nghê , cậu điên rồi . Cách sử dụng trên thuốc có ghi rõ , không thể thoa bậy lên cơ thể , cẩn thận bệnh nhiễm trùng máu !"

"Yên tâm đi , mạng của tớ lớn lắm , ông trời sẽ không dễ dàng bắt tớ đến miền cực lạc hưởng thụ đâu !" Vũ Nghê kiên trì đem thuốc xoa lên , cố gắng không va chạm đến miệng vết thương.

Một cỗ cảm giác cay cay tê dại lan tràn nơi miệng cô , cay đến mức làm cô toát ra nước mắt "Khụ khụ , đây là loại thuốc gì thế , bôi xong chẳng có cảm giác thoải mái , ngược lại còn cảm thấy tệ hơn !"

"Haizzz !" Quan Tĩnh nặng nề thở dài một tiếng , vội vàng cầm lấy chén nước "Cậu nhanh súc miệng đi !"

Vũ Nghê khép chặt đôi môi , lắc tay với bạn tốt , bày tỏ không cần nước !

Tưởng Vũ Hàng đợi mãi không thấy Vũ Nghê trở về , liền qua chỗ Quan Tĩnh . Khi thấy cảnh này , hắn còn lo lắng kích động hơn :"Vũ Nghê , em thế nào rồi ?!"

Hắn đụng phải Quan Tĩnh , hai tay nắm chặt bả vai Vũ Nghê , khẩn trương hỏi tới

Quan Tĩnh Bị bị đẩy ngã trên sàn , đau đớn xoa xoa cánh tay , giận đến kêu to :"Này , anh làm sao thế ?! Quan tâm Vũ Nghê , cũng phải để ý đến sống chết của người khác chứ . May mắn là ở đây xa với cửa sổ , không thì cái mạng nhỏ của em chắc tiêu rồi !"

"Thật xin lỗi , mới vừa rồi anh không nhìn thấy em !" Tưởng Vũ Hàng lúc này mới quay đầu , nhìn Quan Tĩnh một cái "Vũ Nghê , em bị thương có nặng lắm không , nói một câu đi !" (Tại tên LNT chết tiệt chứ ai )

"Khi nãy cô ấy mới xoa thuốc rồi , sẽ có cảm giác phỏng , một hồi sau chắc sẽ đỡ đau hơn !" Thấy Vũ Nghê không trả lời , Quan Tĩnh ở một bên giải thích.

"Là loại thuốc gì , đưa anh xem một chút !"

"Trong tay của Vũ Nghê đó !" Quan Tĩnh vừa xoa cánh tay , vừa nói cho hắn biết.

Cảm giác tê rần trên miệng ngày càng mãnh liệt , giống như dầu ớt đổ vào vết thương , đau đến mức cô muốn chóng mặt , nhưng cũng có lúc lạnh băng xuyên qua nơi sưng đỏ của mình , khiến cho cô bật ra cảm giác thoải mái.

Thuốc này vẫn rất hữu ích , chẳng qua là đặt ở trong miệng không thấy dễ chịu mà thôi . Cô phải kiên trì một lát , có lẽ sớm thôi , nó sẽ bớt sưng , nhịn thêm chút nữa

Tưởng Vũ Hàng đem típ thuốc ném trên sàn , tức giận gầm nhẹ :"Quan tĩnh , loại này Vũ Nghê không thể dùng . Em không cẩn thận rồi , nếu như Vũ Nghê có gì sơ xuất , em có thể gánh phần trách nhiệm này sao ?!"

Quan tĩnh không phục mở to hai mắt , nhìn Tưởng Vũ Hàng nói rõ đạo lý :"Anh cho rằng em cố tình hãm hại Vũ Nghê sao ?! Tưởng tổng , anh cho rằng em là loại người nào"

"Người đưa típ thuốc này cho Vũ Nghê là em . Rõ ràng em biết công dụng của nó , không phải sao ?!" Hắn có chứng cớ , tuyệt đối không đổ lỗi oan

"Chu choa , thật đáng kinh ngạc . Không ngờ trong mắt Tưởng tổng , em là nhân vật phản diện ghê tởm nhất . Anh cho rằng em muốn làm hại Vũ Nghê để được thay thế vị trí cô ấy sao ?!" Đối mặt với loại đạo lý này khiến Quan Tĩnh giận dữ !

"Chẳng lẽ , đây không phải điều em hay nghĩ đến ?!"

"Đúng vậy , vốn dĩ là thế . Em chán ghét cái bản tin thể thao !" Quan tĩnh thừa nhận . Phàm là Phó Vũ Nghê có thứ gì , cô cũng đều muốn , chẳng lẽ một chút quyền lợi suy nghĩ cá nhân này , cũng không được sao

"Dừng lại được rồi . Vũ Hàng , anh đã trách nhầm Quan Tĩnh , cô ấy đã nhắc nhở em" Rốt cuộc Vũ Nghê cũng mở miệng , giải thích hiểu lầm.

Vũ Nghê vừa thốt lên , Tưởng Vũ Hàng bỗng dưng xấu mặt "Vũ Nghê , cách làm này của em , luôn để anh phải lo lắng !"

"Tưởng tổng , anh trách oan em , tính toán thế nào đây ?!" Quan Tĩnh chu mỏ , oa oa cái miệng đòi công bằng !