Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 28: Tỉnh cho tôi




“Đường đại thiếu gia! Đường tổng giám đốc! Ngài ăn cơm trưa ba tiếng đồng hồ còn chưa xong sao?! Sắp đến giờ gặp mặt đại biểu công ty Hongkong JK ký hợp đồng rồi!!!” Điện thoại vừa mở, trợ lý Thiệu Hành luôn luôn hài hước khôi hài rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt đầu nổi giận.

“Xuỵt......” Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng ra lệnh chớ lên tiếng.

Thiệu Hành nhíu mày, tình huống gì thế?! Đường Húc Nghiêu luôn luôn phách lối ngag ngược từ lúc nào đã trở nên ôn nhu như vậy rồi?!

“Ôi, mình buổi trưa thấy cậu cùng cô thư kí nhỏ của cậu ra ngoài ăn trưa, không phải cậu ngay cả cơm lẫn người đều nuốt rồi chứ?!”

Cạch!!!

Điện thoại cắt đứt.

Đường Húc Nghiêu cúi đầu một chút nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực mình, mấp máy môi, thật muốn đem cô nuốt hết, nhưng con “Cá” nhỏ ngủ như heo chết, anh sao ăn được đây!!!

Trong không gian yên tĩnh, truyền ra tiếng hít thở đều đều của Hạ Hải Dụ, trong hơi thở lộ ra mùi rượu yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, giống như một quả táo đáng yêu.

Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, lại nhìn tình trạng của cô một chút, còn có thể ngáy được, không nhịn được đưa tay nhéo cái mũi nhỏ tròn trịa của cô, “Này, Hạ Hải Dụ, tỉnh cho tôi!”

“Ôi...... kêu cái gì, tiền điện đã nộp rồi!” Cô gái nhỏ đang nằm mê man, râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Khuôn mặt người đàn ông đen lại, hơi chút cười xấu xa, “Hạ Hải Dụ, không tỉnh lại tôi sẽ hôn em đó! Hơn nữa, còn cởi quần áo của em!”

Gì?!

Hôn?!

Cởi quần áo?!

“A a a a a...... Đồ lưu manh!” Hạ Hải Dụ chợt tỉnh, thấy rõ anh gần trong gang tấc, khuôn mặt đẹp trai phóng đại.

Đường Húc Nghiêu khóe miệng giơ lên nụ cười, có chút đùa cợt.

Đồ lưu manh?!

Anh hối hận, vừa rồi nên nuốt cô mặc kệ mọi việc thế nào! Liền lưu manh cho cô xem một chút!

Hạ Hải Dụ thấy mình lỡ lời, ngượng ngùng cười, cố gắng tự nói với mình không nên quá để ý cái từ nguy hiểm thâm sâu kia.

“Tôi...... Chúng ta nên trở về công ty!” Cô loạng choạng đứng dậy, dưới chân một trận nhẹ bẫng, chợt lảo đảo một cái.

Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ vươn tới, vòng thật chắc bên hông cô, sau đó ôm cô lên một cách tự nhiên.

“A...... Tự tôi đi được...... Thả tôi xuống......” Chữ phía sau bị ánh nhìn mạnh mẽ kiên quyết của anh mà thu lại.

Được rồi được rồi, ở ngay trước mặt gọi anh là đồ lưu manh quả thật làm bị thương tự ái của anh, vậy thuận theo ý anh là được!

Thịch thịch!

Thịch thịch!

Cách lớp áo sơmi tơ tằm cao cấp, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.

Không tự chủ, đầu choáng váng hơn.

Chiếc Lamborghini nhanh chóng khởi động, trên mặt đường trơn nhẵn của thành phố T, Hạ Hải Dụ nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ trấn định.

Chợt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi giữ tay lái.

“Đây không phải đường về công ty? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”