Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 207: Đánh cuộc (3)




Tốt sao? Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng cũng không cảm thấy nàng đối với Mặc Thiển Uyên có cái gì tốt.

Bọn họ bất quá là lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của chính mình.

“Ngươi làm gì, ta đều nghe ngươi.” Quân Vô Dược cười mở miệng, bất quá là để những binh tôm tướng cua kia nhảy nhót thêm vài ngày, điểm kiên nhẫn này hắn vẫn có.

Quân Vô Tà chớp chớp mắt, nàng có đôi khi cảm thấy, Quân Vô Dược đối nàng “cưng chiều” nhiều hơn so với Quân Tiển.

Ca ca này, thật sự rất không tồi.

“Há mồm.” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.

Quân Vô Dược không nghi ngờ gì lập tức hé miệng, giây tiếp theo, một viên đan dược hơi ngọt rơi vào trong miệng hắn, dọc theo yết hầu chạy xuống thực quản, trong miệng còn lại mùi hương nhàn nhạt, một cỗ cảm giác ấm áp bắt đầu tràn lan khắp thân thể hắn, gân mạch hắn trở nên dị thường thoải mái dưới sự nuôi dưỡng ấm áp này.

Ý cười trên khoé miệng Quân Vô Dược càng đậm hơn, hắn làm sao lại không biết Quân Vô Tà đã cho hắn ăn cái gì?

Thân thủ luyện chế đan dược của nàng, cũng chỉ có Quân gia phụ tử mới có may mắn dùng, hôm nay nàng lại lấy ra cho hắn......

Một đêm này, có thể nói là kể từ khi Quân Vô Dược tránh thoát gông xiềng tới nay, là đêm tuyệt vời nhất.

Khi trở lại Lân Vương phủ, đã là đêm khuya tĩnh lặng, Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà rơi xuống biệt viện của nàng. Vừa mới rơi xuống đất, Quân Vô Tà đã ngửi thấy một cỗ hương rượu nồng đậm.

Hương rượu say lòng người lượn lờ ở trong sân, chỉ ngửi thôi cũng khiến người nổi lên men say.

“Hương vị Ngọc Dịch Quỳnh Tương?” Quân Vô Tà nhăn mũi lại, cỗ hương rượu này nàng đã quá quen thuộc, mỗi ngày nàng trau dồi Thương Ngự Tuyết Liên đều ngửi tới mùi này, nhưng không nồng đậm như vậy.

Không đợi Quân Vô Tà hiểu tới là chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên một tiếng gầm rú, từ trong phòng truyền đến!

“Ngươi ta miêu! Mau thả ta ra!” Thanh âm mèo đen hỗn loạn rống giận từ trong phòng truyền đến, ngay sau đó là một trận hỗn độn tiếng vang hết đợt này đến đợt khác!

“Động a? Ngươi sao lại bất động vậy? Sao không giống như lúc trước vậy, đánh ta một chút nhìn xem a?” Túy Liên gợi lên khóe môi, hai chân thon dài kẹp chặt eo sườn Hắc thú, đè nó ở trên mặt đất. Thân mình đẹp thon dài hơi ngửa ra sau, tay không, vớt cái đuôi Hắc thú đang lắc không ngừng, nắm chặt ở trong tay, đuôi thú lông xù xù ở trong tay không ngừng giãy giụa, Túy Liên xoắn tay một cái, đột nhiên kéo mạnh.

“Miêu ô!!!” Hắc thú phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết.